Tiêu Ngôn Cẩn quấn chặt áo khoác, lén ngồi xổm trong một góc tối trước nhà, cố ý tránh để người của Quý gia phát hiện.
Trong lòng Quý Vân Nặc bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng không kém phần bối rối.
[ Vậy thì em cứ chờ đi. ]
Tiêu Ngôn Cẩn: “……”
[ Tỷ tỷ, chị đã dụ dỗ em rồi lại không muốn em đến. Có phải quá đáng lắm không? ] [ Nghiến răng nghiến lợi.jpg ]
Quý Vân Nặc bật cười, môi khẽ cong lên.
Lúc đó, Quý Chi Diệp và Vệ Thấm vẫn đang ở phòng khách, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại. Hai người vừa cười vừa đi lên lầu, trở về phòng ngủ.
Tiêu Ngôn Cẩn lúc này còn đang tính toán có nên trèo tường hay không, nhưng cô biết chắc chắn Quý gia có lắp camera, nếu bị Vệ Thấm hoặc Quý Chi Diệp phát hiện, chắc chắn cô tiêu đời.
Quý Vân Nặc đi đôi dép lông, nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Phòng khách không còn ai.
Người giúp việc cũng đã nghỉ Tết, căn nhà lớn như vậy giờ chỉ còn lại mỗi gia đình họ.
[ Em đứng trước cửa chờ chút. ]
Tiếng cửa mở khẽ kẽo kẹt, Tiêu Ngôn Cẩn thở ra một hơi khói trắng, phấn khích ôm lấy nàng: “Tỷ tỷ!”
Quý Vân Nặc không mặc áo khoác, chỉ mặc áo len màu xanh nhạt bên trong, vẫn còn chút ấm, mùi cơ thể nhẹ nhàng thoang thoảng khiến Tiêu Ngôn Cẩn không kìm được cọ cọ vào.
Nàng tất nhiên đau lòng khi thấy Tiêu Ngôn Cẩn đứng chờ giữa đêm đông lạnh giá, liền vội vàng kéo cô vào nhà. Lần đầu được nhìn tận mắt sân và phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741615/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.