Quý Chi Diệp cùng Vệ Thấm, Lương Trĩ và Tiêu Lương Mộc đồng loạt chạy đến bệnh viện. Quý Vân Nặc bị ảnh hưởng do tác dụng của thuốc, thai nhi cũng chịu tác động, nguy cơ sinh non.
Tiêu Ngôn Cẩn đứng ngoài phòng sinh, tay siết chặt chiếc vòng cổ, không ngừng cầu nguyện: “Nhất định sẽ không sao.”
Vệ Thấm hỏi: “Vân Nặc sao rồi?”
“Bác sĩ nói chị ấy bắt đầu chuyển dạ, nhưng là sinh non nên tình hình hơi nguy hiểm.” Tiêu Ngôn Cẩn nghẹn ngào suýt khóc. Cô còn chưa kịp xử lý Sở Lạc, đã vội vàng đưa Quý Vân Nặc vào bệnh viện, sợ có sơ suất gì thì không kịp trở tay.
Tiêu Lương Mộc thở từng hơi gấp gáp, suýt ngất xỉu, ngón tay run rẩy, kêu lên: “Nhất định phải cứu! Nhất định phải cứu!”
Rồi ông quỳ sụp xuống: “Lạy trời, xin hãy cứu con dâu tôi. Tôi nguyện dùng cả phần thọ mệnh đời mình để đổi lấy mạng sống cho nó.”
Hành động của Tiêu Lương Mộc khiến Quý Chi Diệp và Vệ Thấm vô cùng kinh ngạc, không ngờ ông lại có thể vì Quý Vân Nặc mà thành tâm đến thế.
Chỉ có Tiêu Ngôn Cẩn và Lương Trĩ hiểu rằng… ông ấy đang chuộc lỗi.
Năm tiếng… rồi sáu tiếng… rồi bảy tiếng trôi qua. Tiêu Ngôn Cẩn không ăn không uống, đứng chờ suốt ở cửa phòng sinh, tay nắm chặt, không chịu ngồi xuống. Thời gian càng lúc càng dài.
“A Cẩn, con ăn chút gì đi?” Ngay cả Vệ Thấm cũng không nhịn được mà khuyên nhủ.
“Không… con không ăn… Chị ấy còn chưa có tin gì, con không dám đi, con sợ lúc chị ấy tỉnh dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-bi-dai-tieu-thu-hao-mon-ep-cuoi/2741661/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.