Tần Lĩnh Nguyệt không mấy để tâm, chỉ khẽ đáp:
"Lúc này nếu tôi mà bị cô khích tướng vài ba câu, liền đi theo con đường của cô, thì thật chẳng còn gì để nói."
"A." Tần Linh Nguyệt thấy mất hứng, cảm giác chẳng còn ý nghĩa. Trước kia cô toàn dùng chiêu này để trêu chọc tiểu Omega, giờ lại bị bác bỏ thẳng thừng.
"Cô đúng là không chịu nổi đùa."
Tần Lĩnh Nguyệt cong môi cười nhẹ:
"Cái này của cô đâu gọi là khích tướng, phải gọi là 'người nguyện mắc câu', ý đồ lộ liễu quá rồi."
Bị nói trúng tim đen, Tần Linh Nguyệt có chút xấu hổ, vội đánh trống lảng:
"Ăn chút gì đi?"
"Không đói lắm, lúc đến đã ăn rồi." Tần Lĩnh Nguyệt khẽ lắc đầu. Thật ra khi đi xem mắt nàng có ăn qua một bữa cơm Tây, toàn chỉ nếm chút ít, giờ cũng chưa quá no, lát nữa còn có thể ăn thêm tiệc cưới.
"Cô nghĩ thế nào mà lại đi xem mắt? Chuyện này chẳng giống phong cách của cô chút nào." Tần Linh Nguyệt hỏi, nhưng ý đồ thăm dò lại quá rõ ràng.
Tần Lĩnh Nguyệt không vạch trần, chỉ bình thản đáp:
"Cha mẹ giới thiệu, từ chối không xong."
"Cha mẹ cô bảo cô đi thì cô thật sự đi?" Tần Linh Nguyệt khó tin, chau mày, "Cha mẹ tôi bắt đi, tôi đều lười chẳng thèm để ý."
"Chỉ là đi xem mặt thôi, đâu phải thật sự định thành đôi. Chuyện này có gì ghê gớm đâu?" Tần Lĩnh Nguyệt cầm lấy một chai vang, nhẹ nhàng lắc cho rượu dậy hương, rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-sau-dem-phan-dien-danh-dau/2889013/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.