Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ không chịu xuống, hai tiểu bảo bảo thì khóc nấc lên, tiếng khóc mềm nhũn như xé lòng, khuôn mặt nhỏ ướt nhẹp, còn nấc nghẹn từng chập. Tần Linh Nguyệt ôm một bé dỗ dành, tim như tan chảy. Cô nghiêng đầu liếc sang, phát hiện Tần Lĩnh Nguyệt đã dỗ được bé trong lòng, tiểu bảo bảo ngoan ngoãn níu cổ áo chơi.
Tần Lĩnh Nguyệt mặc chiếc váy đen cổ vuông, bờ vai thẳng tắp. Tiểu bảo bảo gục lên vai nàng, đầu tiên gặm chiếc cúc áo trên ngực, đôi mắt ươn ướt vẫn còn nét tủi thân vì khóc. Một lát sau, bé lại há miệng cắn nhẹ ngay bờ vai nàng. Răng sữa còn non yếu, chẳng làm đau, nhưng vẫn khiến Tần Lĩnh Nguyệt giật mình khẽ rụt người lại.
"Sao đứa này của tôi vẫn còn khóc vậy?" – Tần Linh Nguyệt bất đắc dĩ hỏi. Hai tiểu bảo vốn giống nhau như đúc, nên Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh mới phải cài kẹp tóc khác màu để phân biệt.
"Bé trong tay cô là Tiểu Triêu Mộ phải không?" – Tần Lĩnh Nguyệt liếc qua.
"Hình như... không phải. Bình thường con bé ngoan lắm cơ mà." – Tần Linh Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên vai bé, lau nước mắt, lại gọi người giúp việc: "Kẹo m*t của nó đâu rồi?"
"Hình như rơi mất rồi."
Người giúp việc nhanh chóng mang một cây mới đến. Tần Linh Nguyệt bóc kẹo, đặt lên môi con bé. Tiểu Triêu Mộ l**m một cái, vừa nếm được vị ngọt thì lập tức ngừng khóc, đôi mắt vẫn ướt mà đã bắt đầu long lanh nhìn Tần Linh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-sau-dem-phan-dien-danh-dau/2889014/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.