🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc này, Diệp Thanh đã đi xa, nhân lúc không có ai xung quanh, cô trực tiếp bỏ bốn con ngựa vào không gian của mình. Còn lại một con ngựa trông khá khỏe mạnh, Diệp Thanh định kéo nó về, để ngựa giúp cô kéo xe.

 

Khi cô kéo ngựa trở lại, từ xa bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn. Tay trái cô cầm dây cương, tay phải nắm chặt thanh đao, cảnh giác tiếp tục đi về phía trước.

 

Đi được thêm vài chục bước, bóng dáng từ xa dần hiện ra. Khi nhìn thấy là Giang Cẩm Hoa và Giang Cẩm Dạng, Diệp Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo ngựa đi đến gần.

 

"Các người sao lại qua đây?"

 

Giang Cẩm Hoa mồ hôi ướt đẫm mặt và cổ, một phần vì ôm tiểu bảo bối chạy lâu mệt, một phần vì sợ hãi, nàng sợ Diệp Thanh thật sự sẽ bỏ lại họ mà đi.

 

Lúc này khi nhìn thấy Diệp Thanh, nàng vội vàng ôm lấy tiểu bảo bối chạy lại, dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh. Nàng mím môi, một lúc sau mới dịu giọng nói: "May mà ngươi không đi."

 

Diệp Thanh đại khái đoán được trong lòng Giang Cẩm Hoa nghĩ gì, cô mỉm cười với Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối, nhẹ nhàng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không bỏ lại các người mà đi đâu, hành lý của chúng ta vẫn còn trên xe gỗ, phải mau chóng quay lại."

 

Cuối cùng cũng tìm được người, Giang Cẩm Hoa gật đầu, nhưng áo trên lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Diệp Thanh thấy sắc mặt nàng không ổn, liền ném thanh đao trong tay xuống đất, rồi từ tay Giang Cẩm Hoa nhận lấy tiểu bảo bối, đặt xuống đất trước, "Dạng Dạng, ta giúp tỷ tỷ của muội lên ngựa trước, muội ngoan ngoãn đứng đợi một lát nhé?"

 

"Vâng." Tiểu bảo bối rất ngoan, đứng yên không động đậy.

 

Diệp Thanh quay lại nhìn Giang Cẩm Hoa, giơ tay về phía nàng, "Đến đây, ta giúp ngươi lên ngựa."

 

"Ta không biết cưỡi ngựa." Giang Cẩm Hoa, một tiểu thư danh môn, chưa bao giờ cưỡi ngựa, vì vậy có chút sợ hãi.

 

"Không sao, ta cầm ngựa cho ngươi, lúc đó ngươi chỉ cần ôm chặt Dạng Dạng là được, như vậy sẽ đi nhanh hơn."

 

Giang Cẩm Hoa nghe Diệp Thanh nói vậy, đành phải đặt tay phải của mình vào lòng bàn tay Diệp Thanh.

 

"Chân của ngươi đặt lên yên ngựa, ta sẽ đỡ ngươi lên." Diệp Thanh chỉ vào yên ngựa nói.

 

"Ừm." Giang Cẩm Hoa nắm chặt tay cầm trên yên ngựa, chân phải đặt lên yên, cơ thể nghiêng về phía trước để với lấy, Diệp Thanh thì đứng dưới đỡ lưng Giang Cẩm Hoa, giúp nàng trèo lên ngựa.

 

Con ngựa này khá hiền, sau khi Giang Cẩm Hoa ngồi lên, nó không hề động đậy.

 

"Ngươi cứ đặt chân vào yên ngựa, ta đi ôm Dạng Dạng lên." Diệp Thanh nhìn Giang Cẩm Hoa nói.

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy có chút không thể tin được. Ai mà ngờ, vừa rồi khi nàng thấy Diệp Thanh dắt ngựa vào rừng, nàng đã rất lo lắng. Khi tìm thấy Diệp Thanh, tâm trạng nàng mới thở phào nhẹ nhõm, và cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

 

Giang Cẩm Hoa khẽ nhíu mày, nàng mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là, khi ở bên Diệp Thanh, nàng và Dạng Dạng mới cảm thấy an toàn.

 

Nhưng rõ ràng trước đây Diệp Thanh đối xử với họ như vậy, sao nàng lại có thể trong thời gian ngắn như thế mà lại phụ thuộc vào Diệp Thanh? Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy trong vài ngày chạy nạn vừa qua, xảy ra quá nhiều chuyện, và Diệp Thanh thực sự cũng khá đáng tin.

 

Nàng vừa nghĩ vừa nhìn Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh lúc này thì nhìn về phía tiểu bảo bối đang đứng trên đất, cô cúi người bế tiểu đoàn tử lên, "Đi thôi, Dạng Dạng, chúng ta cưỡi ngựa nhé."

 

"Yay! Cưỡi ngựa!" Tiểu bảo bối chưa từng cưỡi ngựa, vì vậy rất háo hức, đôi chân ngắn nhỏ cũng vui vẻ đung đưa theo.

 

Diệp Thanh đặt đứa nhỏ vào phía trước Giang Cẩm Hoa trên yên ngựa, như vậy Giang Cẩm Hoa có thể giúp đứa nhỏ giữ chặt.

 

"Ngồi vững, chúng ta phải đi nhanh rồi."

 

"Vâng, tỷ Diệp, cưỡi ngựa thật vui." Tiểu bảo bối cười ngọt ngào với Diệp Thanh.

 

Đứa nhỏ như vậy, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, vừa rồi còn sợ hãi, giờ lại vì cưỡi ngựa mà vui vẻ hớn hở.

 

Diệp Thanh cười khẽ lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, thấy Giang Cẩm Hoa vẫn đang ngẩn người, liền gọi nàng: "Cẩm Hoa, ngươi giữ vững Dạng Dạng, chúng ta phải đi thôi."

 

Giang Cẩm Hoa lập tức lấy lại tinh thần, đưa tay ôm chặt tiểu bảo bối, nàng gật đầu với Diệp Thanh, "Được, chúng ta đi thôi."

 

"Ừm." Diệp Thanh nhặt thanh đao trên đất lên, một tay cầm dây cương, tay còn lại cầm thanh đao, bước ra khỏi rừng.

 

Thanh đao của cô vẫn còn dính máu, và nhiều chỗ đã bị chém trầy xước, thứ này vốn là đồ dùng tiêu hao, Diệp Thanh định lát nữa ra ngoài tìm xem, mấy con dao của các quan binh lúc trước có tốt hơn thanh đao của cô không. Mọi người lúc đó đều đang nhìn cô, nên cô không thể hành động, cũng không biết bây giờ quay lại, mấy thanh đao đó còn ở đó không.

 

Nghĩ vậy, Diệp Thanh bước đi nhanh hơn.

 

Tiểu bảo bối đang ngồi trên ngựa, lần *****ên cưỡi ngựa, cảm thấy vô cùng mới mẻ, há miệng chỉ vào con ngựa dưới mình rồi reo lên: "Tỷ ơi, nó cử động rồi, ngựa cử động rồi!"

 

Giang Cẩm Hoa xoa đầu đứa nhỏ, "Ừ, nó cử động rồi, ngoan ngoãn ngồi vững nhé."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt to vẫn đảo đi đảo lại, vui mừng không thôi.

 

Diệp Thanh đã kéo ngựa ra khỏi rừng, cô nhìn về phía xa, thấy xe gỗ của mình vẫn còn nguyên ở đó, lúc này mới nhìn về phía mấy quan binh.

 

Xung quanh đã có vài người dân chạy trốn, những lương thực bị quân lính cướp đi chắc hẳn đã bị người dân giành lại hết.

 

Bỗng nhớ ra điều gì, Diệp Thanh nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hai thi thể. Nữ tử mà cô đã cứu lúc trước giờ đang quỳ bên cạnh thi thể của tướng công, cổ nàng ấy có một vết thương nhỏ, bên cạnh còn có một thanh đao dính máu rơi xuống. (Editor: tình yêu đẹp của vai quần chúng :< )

 

Diệp Thanh thở dài, cảm thấy nữ tử chết thật đáng tiếc, nhưng cô cũng hiểu quyết định đó.

 

Ban đầu, nàng và tướng công cùng nhau đi về phía Nam để tránh nạn đói, nhưng không may lại gặp tai họa, tướng công bị quân lính *****, bản thân nàng cũng suýt bị xâm hại. Khi không còn tướng công, nàng không còn ý chí sống, vì vậy mới tự kết liễu đời mình.

 

Diệp Thanh có thể giúp nàng một lần, nhưng không thể giúp mãi được, vì dù sao cô cũng chỉ có thể bảo vệ Giang Cẩm Hoa và Dạng Dạng, không thể bảo vệ thêm một người yếu ớt tay không biết làm gì nữa.

 

Làm việc theo nguyên tắc của mình, Diệp Thanh luôn ưu tiên bảo vệ bản thân trước, sau đó mới giúp đỡ người khác khi có thể.

 

Cô thu hồi ánh mắt, dắt ngựa trở lại xe gỗ, Diệp Thanh vỗ tay về phía tiểu bảo bối, "Dạng Dạng, xuống ngựa trước, muội và tỷ muội đợi ta một chút."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối vẫn chưa hết phấn khích, giờ đây vẫn cảm thấy việc cưỡi ngựa thật mới mẻ.

 

Đứa nhỏ giang tay, ngoan ngoãn đợi Diệp Thanh đến bế xuống.

 

Diệp Thanh đặt hai tay lên eo tiểu bảo bối, dùng sức một chút liền được cô bế xuống.

 

Cô đặt tiểu bảo bối xuống đất rồi đưa tay giúp Giang Cẩm Hoa xuống ngựa, "Ta giúp ngươi xuống."

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, nàng nắm chặt yên ngựa bằng hai tay, chân phải vòng qua lưng ngựa, chuẩn bị bước xuống, nhưng ngựa quá cao, chân phải của nàng vẫn chưa chạm đất. Vừa lúc đó, nàng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị ai đó ôm lấy, một lát sau, bàn tay vòng qua eo nàng ổn định đặt nàng xuống đất.

 

Giang Cẩm Hoa cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng biết lúc này không phải là lúc để quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, Diệp Thanh làm vậy cũng vì muốn tốt cho nàng.

 

Diệp Thanh sắp xếp ổn thỏa cho Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối rồi cột dây cương ngựa vào tay lái xe gỗ, sau đó nhìn về phía Giang Cẩm Hoa, nhanh chóng nói: "Ta đi qua bên kia xem một chút, thanh đao này của ta đã bị chém hư một số chỗ, ta xem thử mấy thanh đao của quân lính có cái nào có thể dùng được không, hai người đợi ta ở đây nhé."

 

Giang Cẩm Hoa cảm thấy câu nói này có chút lạ, nhưng nàng cũng không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu với Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh lúc này cầm thanh đao đi về hướng vừa rồi, những người dân đi qua nhìn thấy Diệp Thanh đều né tránh, sợ rằng nếu Diệp Thanh không vui, cô cũng sẽ động thủ với họ.

 

Diệp Thanh tự nhiên không làm vậy, cô bước nhanh về phía thi thể của mấy tên quân lính, còn ba thanh đao ở đó, một thanh đã bị nữ tử tên Tình Phương lấy đi, hiện giờ đang rơi gần thi thể của nàng ta. Thanh đao cuối cùng trong lúc đánh nhau đã bị Diệp Thanh đánh bay đi, không biết rơi đâu rồi.

 

Diệp Thanh ném thanh đao trong tay xuống đất, rồi lượm lấy bốn thanh đao, cẩn thận xem xét. Hai thanh đao bị mẻ lưỡi, Diệp Thanh không định giữ lại, cô có nhiều đao trong tay rồi, nhân lúc hỗn loạn, cô thu một thanh đao tốt vào không gian, còn hai thanh đao xấu thì ném xuống, trong tay cô chỉ giữ lại một thanh đao tốt.

 

Cô nhanh chóng quỳ xuống, tỉ mỉ lục soát thi thể mấy tên quân lính, đồ tiếp tế miễn phí thì sao có thể bỏ qua.

 

Cuối cùng, Diệp Thanh cũng tìm thấy một số đồ trên người họ, mỗi tên lính đều có túi tiền, Diệp Thanh không kiểm tra mà trực tiếp nhét tất cả vào người mình. Ngoài ra, cô còn tìm thấy hai thanh dao găm có bao dao, vài miếng thịt bò khô và một gói lương khô.

 

Để chắc chắn rằng miếng thịt khô là thịt bò, Diệp Thanh còn đặc biệt nhờ hệ thống giúp quét một lần, xác định là thịt bò khô có thể ăn được, rồi mới thu lại đồ đạc.

 

Sau khi tìm kiếm xong đồ của những tên quân lính kia, Diệp Thanh đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người rồi quay người đi về phía Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối.

 

Giang Cẩm Hoa thấy Diệp Thanh cầm theo vài món đồ, môi khẽ mím lại, cuối cùng vẫn không nói gì.

 

Diệp Thanh cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: "Mấy người đó đã chết, những món đồ trên người họ cũng đã bị người khác cướp đi, ta chỉ lấy lại thôi, trước tiên cứ để lên xe gỗ."

 

Nói xong, Diệp Thanh lấy những đồ cô tìm được từ những người đó, gói lại trong một mảnh vải rồi đặt lên xe gỗ.

 

Ánh mắt cô nhìn về phía con ngựa, phải dùng dây thừng buộc xe gỗ mới có thể khiến ngựa kéo xe phía trước, mà xe gỗ của cô lại là xe một bánh, cần có người ở phía sau giữ thăng bằng.

 

Diệp Thanh thở dài, hiện giờ cô gặp phải một vấn đề mới, ngựa đã có rồi, nhưng xe một bánh này phải thay thế, ít nhất phải đổi thành xe hai bánh, thì ngựa kéo mới ổn định.

 

Nhưng lúc này không phải lúc để lo nghĩ chuyện này, chỉ có thể tạm thời sử dụng, đợi đến khi nghỉ ngơi buổi tối sẽ nghĩ cách khác.

 

Nghĩ vậy, Diệp Thanh bắt đầu hành động, cô lấy không ít dây thừng từ xe gỗ, buộc nó vào yên ngựa để cố định, sau đó buộc đầu kia của dây thừng vào xe gỗ.

 

"Cẩm Hoa, ngươi giúp ta giữ xe gỗ phía sau, để ta thử xem có kéo được xe không." Diệp Thanh lên tiếng.

 

"Ừ." Giang Cẩm Hoa nhìn về phía tiểu bảo bối, "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn đứng ở đây, chúng ta sẽ xong ngay thôi."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu.

 

Diệp Thanh thử kéo ngựa về phía trước, quả thật xe gỗ bị kéo theo, chỉ có điều xe một bánh, Giang Cẩm Hoa phải giữ xe phía sau để giữ thăng bằng, việc này vẫn rất mệt.

 

Diệp Thanh dừng ngựa lại, rồi nhìn về phía Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối, "Không còn cách nào khác, xe của chúng ta là xe một bánh, chỉ có thể tạm thời dùng như vậy, sau này ta sẽ nghĩ cách khác."

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, "Vậy chúng ta sẽ đi thế nào?"

 

Diệp Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đi, ngươi kéo xe phía trước, ta sẽ giữ xe gỗ phía sau để giữ thăng bằng."

 

"Vậy còn Dạng Dạng thì sao?" Giang Cẩm Hoa hỏi.

 

"Chúng ta thu xếp lại xe gỗ, để dành một chỗ cho Dạng Dạng." Diệp Thanh nghĩ ra một cách hay, cô xếp lại vài chiếc chăn thành hình vuông, đặt xung quanh xe, để tạo ra một khoảng trống ở giữa đủ cho tiểu bảo bối ngồi.

 

Tiểu bảo bối ngồi trong đó, xung quanh được bao bọc bởi chăn mềm, không bị xóc ra ngoài, lại có thể dựa vào những chiếc chăn mềm mại, tương đương với một chỗ nằm êm ái.

 

Diệp Thanh vừa nghĩ vừa làm, cuối cùng dùng dây thừng cố định chăn thật chặt rồi bế tiểu bảo bối vào trong.

 

Chưa bao giờ ngồi như vậy, nửa người bị chăn che khuất, bốn phía toàn là chăn mềm mại, tiểu bảo bối ngồi trong đó cảm thấy vô cùng thoải mái, đứa nhỏ cười với Diệp Thanh, "Thoải mái quá, tỷ Diệp Thanh."

 

Diệp Thanh mỉm cười với tiểu bảo bối, "Thoải mái là tốt rồi, muội ngoan ngoãn ngồi đây, chúng ta sắp đi rồi."

 

"Dạ." Tiểu bảo bối rất thỏa mãn tựa lưng vào chăn mềm phía sau, Diệp Thanh nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tị.

 

Ngược lại là Giang Cẩm Hoa có chút lúng túng gọi một tiếng: "Diệp Thanh."

 

"Ừm? Sao vậy?" Diệp Thanh nhìn sang, ngẩng đầu hỏi.

 

"Ta không biết dắt ngựa." Giang Cẩm Hoa nhìn con ngựa cao lớn, trong lòng vẫn có chút e dè.

 

Diệp Thanh bước tới, mỉm cười với nàng: "Con ngựa này rất thuần, rất dễ thôi, ngươi chỉ cần cầm dây cương để điều khiển tốc độ của nó là được, rất đơn giản, chúng ta thử trước xem."

 

Giang Cẩm Hoa bán tín bán nghi gật đầu: "Ừ."

 

Nàng hơi căng thẳng cầm dây cương, dắt ngựa bước về phía trước, con ngựa rất ngoan, lập tức đi theo Giang Cẩm Hoa.

 

Còn Diệp Thanh thì vững vàng giữ lấy xe gỗ phía sau, phòng ngừa xe bị lật.

 

Giang Cẩm Hoa nhìn về phía sau, thấy Diệp Thanh cười với mình: "Tốt lắm, chính là như vậy, đi theo hướng con đường lớn là được."

 

"Ừ." Giang Cẩm Hoa gật đầu.

 

Vậy là ba người lại tiếp tục lên đường với con ngựa, lần này Diệp Thanh đỡ tốn sức hơn rất nhiều, chỉ cần giữ thăng bằng cho xe gỗ, không cần dùng quá nhiều lực, như vậy cô cũng có thể tiết kiệm thể lực hơn.

 

Giang Cẩm Hoa dắt ngựa phía trước cũng thấy rất nhẹ nhàng, việc điều khiển ngựa dường như không khó như nàng tưởng tượng.

 

Đi được một lúc, Giang Cẩm Hoa liền nhận ra có điều gì đó không đúng. Lúc đó Diệp Thanh dắt vào trong rừng năm con ngựa, vậy mà khi nàng ôm Dạng Dạng đi tìm Diệp Thanh, chỉ thấy bên cạnh cô ấy có một con, vậy bốn con còn lại đâu?

 

Lúc trước nàng quá kích động, lại ôm tiểu cô nương đi một quãng dài nên rất mệt, thành ra đã bỏ qua chi tiết này, giờ nghĩ lại, Giang Cẩm Hoa cảm thấy rất bất thường.

 

Gần đây Diệp Thanh cho nàng cảm giác là gan lớn nhưng thận trọng, tuy ít lời nhưng việc làm đều đáng tin cậy, không có lý nào chiếm được năm con ngựa lại để mất bốn con. Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi, Giang Cẩm Hoa đành tạm gác nghi ngờ trong lòng.

 

Sáng nay ba người dậy hơi muộn, lại thêm mất thời gian xử lý bọn binh phỉ kia, nên đến trưa cũng không nghỉ ngơi, mãi đến giờ Mùi (2 giờ chiều),Diệp Thanh mới gọi từ phía sau: "Chúng ta dừng lại nghỉ một chút rồi đi tiếp."

 

Giang Cẩm Hoa dắt ngựa dừng lại, Diệp Thanh cũng bế đứa nhỏ từ xe xuống. Trên đường, tiểu bảo bối nằm trong chăn ấm áp, ngủ ngon lành mấy giấc.

 

"Chúng ta ăn chút gì rồi đi tiếp." Diệp Thanh vừa nói vừa xoa đầu đứa nhỏ.

 

Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

 

Giang Cẩm Hoa lúc này cũng bước lại, ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Thanh, thấy áo ngoài của cô vẫn còn dính máu, áo bông sau lưng còn bị dao cắt rách, nàng mới phát hiện ra vết rách ấy, lông mày không khỏi nhíu lại: "Lưng ngươi bị thương rồi à?"

 

Diệp Thanh đưa tay sờ ra sau, giải thích: "Không có, là bị dao của tên kia rạch trúng thôi, chỉ rách lớp áo bông ngoài, đừng lo."

 

Giang Cẩm Hoa liếc Diệp Thanh một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải lo cho ngươi."

 

Quả thật nàng cũng không hẳn là đang lo cho Diệp Thanh, nhưng giờ nàng và Diệp Thanh đã gắn bó với nhau, chỉ khi Diệp Thanh an toàn, nàng và muội muội mới có thể an toàn, nên Giang Cẩm Hoa bắt buộc phải quan tâm đến cô.

 

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thêm một câu: "Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, trên đường này chuyện bất bình quá nhiều, không phải chuyện gì ngươi cũng quản được đâu."

 

Diệp Thanh mỉm cười gật đầu với nàng: "Ta biết rồi, vừa rồi lao ra cứu người cũng đã suy tính thiệt hơn rồi mới ra tay, chúng ta thật sự cần một con ngựa, nếu không thì đẩy xe mệt lắm."

 

Vừa nói, Diệp Thanh vừa lấy lương khô và thịt bò khô tìm được từ mấy tên binh phỉ ra.

 

Cô mở gói lương khô, chia một chiếc bánh lớn thành ba phần, sau đó lại trải đều thịt bò khô ra, "Buổi trưa không dựng trại nữa, cứ tạm ăn qua loa như vậy, tối nay chúng ta lại nấu ăn đàng hoàng."

 

"Ừ." Giang Cẩm Hoa gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thịt khô có chút do dự, "Ngươi chắc chắn thịt khô đó ăn được chứ?"

 

Diệp Thanh đương nhiên hiểu Giang Cẩm Hoa đang lo ngại điều gì, cô gật đầu, đưa tay cầm lấy một miếng, cắn một miếng nhỏ, thịt bò khô này hẳn là đã được ướp trước rồi mới đem hong khô, tổng thể mà nói thì mùi vị khá ổn.

 

Diệp Thanh nuốt miếng thịt khô trong miệng rồi mới mở miệng nói: "Yên tâm ăn đi, là thịt bò khô, mùi vị còn khá ngon nữa."

 

Thấy Diệp Thanh ăn rất ngon lành, sự nghi ngờ trong lòng Giang Cẩm Hoa mới được xóa bỏ, nàng cũng lấy cho tiểu bảo bối một miếng thịt khô.

 

Tiểu cô nương cũng đói rồi, tay trái cầm một miếng bánh lớn, tay phải cầm thịt bò khô, cứ thế ăn từng miếng to một cách ngon lành.

 

Diệp Thanh cũng bắt đầu ăn, bánh nướng thì hương vị bình thường, khá cứng, nhưng lúc này đang thiếu thốn mọi thứ, có cái để ăn lót dạ là đã may mắn lắm rồi, không thể quá kén chọn.

 

Giang Cẩm Hoa cũng vậy, vốn là thiên kim tiểu thư, làm sao từng ăn loại bánh khô cứng như vậy chứ, ăn vào cổ họng cũng cảm thấy cào rát, nàng chỉ có thể vừa uống nước vừa nuốt xuống. So sánh mà nói thì đúng như Diệp Thanh nói, thịt bò khô lại dễ nuốt hơn một chút.

 

Ba người ăn cơm bên vệ đường cũng khá dễ gây chú ý, lại thêm họ có cả ngựa, nên càng nổi bật hơn. Nhưng đám dân chạy nạn quanh đó đều đã tận mắt thấy bản lĩnh của Diệp Thanh, cho nên không ai dám lại gần gây chuyện.

 

Diệp Thanh ăn xong cái bánh trong tay, uống mấy ngụm nước suối linh để trôi cổ họng, thấy tiểu bảo bối ăn khá vất vả, cô mỉm cười ngồi xổm xuống, "Dạng Dạng, có muốn uống chút nước không?"

 

"Muốn ạ!" Tiểu cô nương đang cảm thấy bánh khô quá nuốt không trôi, liền ngoan ngoãn tới gần chỗ Diệp Thanh, chờ cô đút nước.

 

Diệp Thanh cẩn thận đút nước cho tiểu bảo bối, tiểu cô nương uống liền mấy ngụm lớn, sau đó lại tiếp tục ăn bánh, cuối cùng mới ăn hết miếng thịt bò khô.

 

Ba người tạm gọi là ăn xong bữa trưa, Diệp Thanh lại bế tiểu cô nương lên xe, sau đó Giang Cẩm Hoa dắt ngựa, cô ở phía sau giữ thăng bằng xe, tiếp tục đi về phía Nam.

 

Buổi chiều, ba người đi được khoảng một canh giờ rưỡi, trời đã bắt đầu tối, may mắn là dọc đường họ đi qua một hồ nước, Diệp Thanh liền dẫn hai người dừng lại dưới một gốc cây lớn ven hồ.

 

Diệp Thanh dựng một cái lều đơn giản để nghỉ ngơi buổi tối, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

 

Giang Cẩm Hoa thì đi nhặt cành củi về nhóm lửa, Diệp Thanh kiểm tra đồ trong không gian, cải trắng mới gieo trồng nên còn chưa ăn được, nhưng mấy con cá cô thả vào ao lúc trước thì giờ đã lớn đến ba bốn cân.

 

Vừa hay bên này có hồ, Diệp Thanh có thể lấy cớ là bắt cá ở đó, nghĩ vậy, gương mặt cô lập tức nở nụ cười.

 

Diệp Thanh giả vờ lấy gạo từ một cái túi trên xe gỗ, sau khi đong xong, cô cầm theo bầu nước và nồi đất, đi đến chỗ Giang Cẩm Hoa, lúc này lửa đã được nhóm xong.

 

"Cầm lấy, đây là gạo tối nay, chúng ta nấu ít cơm trắng ăn, còn món ăn thì... ta ra hồ xem thử có gì không, hai người cứ ở đây chờ ta, ta đi một lát rồi về." Diệp Thanh nói.

 

Giang Cẩm Hoa nhìn về phía mặt hồ tối đen phía xa, cảm thấy có chút không yên tâm.

 

Diệp Thanh vừa định đứng dậy, Giang Cẩm Hoa liền đưa tay kéo lấy tay áo của cô, "Thôi bỏ đi, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, thịt bò khô lúc trưa chẳng phải vẫn còn sao? Ăn mấy thứ đó là được rồi, đừng đi bắt cá nữa, bên đó tối quá, nguy hiểm lắm."

 

Ánh mắt Diệp Thanh nhìn xuống tay Giang Cẩm Hoa đang nắm lấy tay áo mình, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Cẩm Hoa, "Không sao, ta sẽ cẩn thận, ngươi và Dạng Dạng cứ ở đây đợi ta, nếu có chuyện gì thì lớn tiếng gọi ta là được."

 

Giang Cẩm Hoa mím môi, nàng thấy Diệp Thanh còn có tâm trạng để cười, trong lòng lại nổi lên chút bực bội, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, liếc nhìn Diệp Thanh một cái, khẽ nói: "Vậy ngươi tự cẩn thận đấy."

 

"Ừ." Diệp Thanh cười với nàng, rồi lại quay sang cười với tiểu bảo bối, "Dạng Dạng, chờ ta đi bắt cho muội hai con cá lớn ăn nhé."

 

"Hay quá! Muội thích ăn cá, tỷ Diệp thật giỏi!" Tiểu bảo bối vẫn còn nhớ lần trước ăn cá ở nhà, thịt cá mềm mềm dẻo dẻo, ngon cực kỳ, canh cá chan cơm cũng rất ngon, bé rất thích.

 

Thấy tiểu cô nương vui vẻ như vậy, Diệp Thanh lại nháy mắt một cái, "Vậy muội ngoan ngoãn chờ ăn cá nhé, ta đi rồi về ngay."

 

"Dạ, tỷ Diệp cố lên, muội ngoan ngoãn chờ." Tiểu bảo bối hưng phấn đáp lời, nói rồi còn liếc nhìn tỷ mình, sau đó phát hiện tỷi hình như không vui vẻ bằng mình.

 

Giang Cẩm Hoa thấy tiểu bảo bối vui đến mức nhảy tưng tưng trên chăn, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, muội mình với Diệp Thanh đúng là thú vị, một người dám nói, một người dám tin. Hồ nước kia tối om như vậy, căn bản không thể nhìn thấy cá dưới đáy, Diệp Thanh bắt kiểu gì được? Bắt cá trong bóng tối à? Làm sao mà bắt được, chỉ có con nít mới tin cô ta.

 

"Tỷ ơi, tỷ Diệp đi bắt cá lớn rồi, sao tỷ không vui vậy?" Tiểu bảo bối lại gần, dụi dụi vào tay Giang Cẩm Hoa hỏi.

 

Giang Cẩm Hoa bất đắc dĩ đáp: "Cô ấy nói bắt cá lớn là bắt được chắc? Muội tin cô ấy thật à?"

 

Tiểu bảo bối gật đầu lia lịa, nghiêm túc nói: "Vâng vâng, mấy ngày nay tỷ Diệp nói gì cũng đều là thật, nhất định tỷ ấy sẽ bắt được cá lớn!"

 

Giang Cẩm Hoa thở dài, miễn cưỡng gật đầu với muội muội, nàng cũng không tiện vạch trần chuyện này, dù sao muội muội còn có thể vui vẻ một lát, lát nữa có cơm trắng ăn cũng không tệ, không đến mức bị đói là được.

 

Tiểu bảo bối thấy tỷ mình gật đầu, càng thêm chắc chắn rằng Diệp Thanh sẽ bắt được cá lớn, hưng phấn ôm lấy chăn nhìn ra phía xa, ngoan ngoãn chờ Diệp Thanh quay lại.

 

Giang Cẩm Hoa bật cười lắc đầu, chỉ sợ muội muội mình chờ mãi cũng không thấy cá lớn đâu.

 

Bản thân nàng lại càng không hy vọng Diệp Thanh có thể bắt được cá, Giang Cẩm Hoa chỉ mong Diệp Thanh đừng bị thương là được, nơi núi rừng hoang vu thế này, nếu bị bệnh hay bị thương thì mới thật sự phiền phức.

 

Bên này, Diệp Thanh làm bộ làm tịch xách theo con dao dài đi tới cạnh một gốc cây thấp, cô chặt một cành cây dài, sau đó gọt nhọn một đầu, chuẩn bị lát nữa giả vờ dùng để xiên cá.

 

Khi cô đi về phía hồ đã phát hiện có không ít dân chạy nạn cũng muốn tới hồ thử vận may, mấy ngày nay thời tiết còn khá tốt, mặt hồ tạm thời chưa bị đóng băng, không ít người mang theo dụng cụ đến, có người còn thắp cả đuốc để soi sáng.

 

Tuy nhiên Diệp Thanh cảm thấy hy vọng họ bắt được cá là rất thấp, nếu không phải vì trong không gian của cô có cá sẵn, Diệp Thanh cũng chẳng thèm đến đây làm chuyện vô ích.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.