🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thật ra vết thương trên tay cô không nặng, hơn nữa cô ghét nhất là kiểu Càn Nguyên như chó đói nhìn chằm chằm Khôn Trạch, nếu những kẻ đó dám tự tìm cái chết, Diệp Thanh vẫn sẽ ra tay.

 

Miệng thì nói không xung đột, nhưng thực chất cô đã chắn tầm nhìn của tên đầu trọc ban nãy, không cho hắn tiếp tục nhìn Giang Cẩm Hoa nữa.

 

Giang Cẩm Hoa tất nhiên cũng thấy được hành động của Diệp Thanh, khóe môi khẽ cong lên, hai tay khẽ siết lại. Thật ra suốt chặng đường này, Diệp Thanh luôn rất "giữ của", cô ấy bảo vệ nàng và Dạng Dạng rất tốt.

 

Giang Cẩm Hoa hơi ngạc nhiên vì mình lại nghĩ đến từ "giữ của", vành tai nàng khẽ đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt khỏi người Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh không phát hiện ra sự khác thường của Giang Cẩm Hoa, cô vẫn cảnh giác quan sát vài nhóm dân chạy nạn xung quanh, chỉ cần bọn họ dám gây chuyện, cô sẽ lập tức rút đao ra tay.

 

Mấy nhóm lưu dân kia cũng đang quan sát cô, rõ ràng chẳng ai để Diệp Thanh vào mắt, dù gì cô cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người lại gầy gò mảnh mai, hoàn toàn không giống người biết đánh nhau.

 

Tiểu bảo bối chạy tới, nhỏ giọng nói với Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa: "Sao muội thấy bọn họ cứ nhìn tụi mình vậy ạ?"

 

Diệp Thanh cười, véo nhẹ vào má đứa nhỏ, "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai làm muội bị thương được đâu."

 

"He he, tỷ Diệp là giỏi nhất luôn!" Tiểu bảo bối lập tức vui vẻ nịnh nọt.

 

Tên đầu trọc vừa đối mắt với Diệp Thanh dường như không nhịn nổi nữa, hắn cùng hai tên đồng bọn đứng dậy, bước về phía Diệp Thanh và nhóm cô.

 

Diệp Thanh nghe thấy động tĩnh, lập tức nhấc đao đứng dậy, trường đao chỉ thẳng vào ba người kia, "Đừng nói là ta không nhắc trước, muốn sống thì cút ngay bây giờ."

 

"Á á á, chỉ bằng ngươi? Ngươi nhìn lại mình trong gương đi, chỉ là một mặt trắng nhỏ thôi, cầm nổi đao không đấy? Còn dám dọa lão tử à."

 

"Đúng đó, nhìn ngươi da dẻ mịn màng thế kia, cũng chẳng thua gì Khôn Trạch, lát nữa để bọn huynh đệ tụi ta chơi với ngươi một trận, ồ đúng rồi, cả tiểu nương tử của ngươi nữa, cùng chơi luôn."

 

Ba tên đó thỉnh thoảng lại bật cười lớn, đồng thời, ba nhóm người còn lại quanh Diệp Thanh cũng bắt đầu rục rịch, ánh mắt dán chặt vào động tĩnh bên này.

 

Diệp Thanh gật đầu với ba tên kia, "Đã vậy thì để ta tiễn các ngươi sớm lên đường."

 

Nói xong, Diệp Thanh gần như không cho ba người kia cơ hội phản ứng, xách trường đao xông lên, tên đi đầu chính là kẻ vừa mới nhìn chằm chằm Giang Cẩm Hoa.

 

Diệp Thanh tung một cú đá, trường đao chém ngang, bị tên kia cúi người né tránh.

 

Cùng lúc đó, một tên lùn hơn từ bên trái đá vào ngực Diệp Thanh, cô lập tức đá văng hắn ra, đồng thời trường đao vung ngang tới trước, cứa một đường trên cổ hắn, máu tuôn xối xả, chẳng mấy chốc, gã đã ngã gục xuống đất.

 

Hai tên còn lại không ngờ Diệp Thanh nhìn yếu đuối vậy mà đánh nhau lại hung hãn thế, nhưng thấy đồng bọn bị giết, cả hai cũng đỏ mắt liều mạng.

 

Một tên cầm dao bếp lao tới chém Diệp Thanh, tên còn lại thì vác cuốc nhắm thẳng đầu cô đập xuống.

 

Diệp Thanh vung đao, chém chính xác vào cổ tay tên cầm dao bếp, rồi thuận thế quét đao về phía trước, chém trúng ngực hắn, tên đó lập tức gục ngã tại chỗ.

 

Lúc này chỉ còn lại tên cầm cuốc là còn sống, hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống từ trường đao của Diệp Thanh, hai chân run lẩy bẩy, đứng còn không vững.

 

Diệp Thanh lại cong môi cười với hắn, "Lên đường bình an."

 

"Đừng mà, cô nương, không phải ta, là bọn họ bày ra chủ ý, ta không dám nữa, thật sự không dám nữa, tha mạng, tha mạng..."

 

Diệp Thanh không hề nương tay, kẻ đã mất đi ý chí sống, cô chỉ một đao là giải quyết dứt khoát.

 

Cô nhìn ba người nằm trên đất, đưa tay kéo cả ba sang chỗ khác, tránh lát nữa làm ảnh hưởng khẩu vị.

 

Diệp Thanh nghĩ một lúc, vẫn quyết định kiểm tra như thường lệ, nhưng ba tên này nghèo rớt mồng tơi, không chỉ không có bạc, ngay cả bọc đồ mang theo cũng chỉ toàn tạp lương, Diệp Thanh cũng chẳng muốn lấy. Nhưng nghĩ lại, cô vẫn đem túi tạp lương đó thu vào không gian, nếu không ăn thì đem gieo trồng vào mảnh đất đen trong không gian cũng được.

 

Lúc cô xách trường đao dính máu xoay người lại thì thấy mấy nhóm lưu dân xung quanh không một ai dám nhìn về phía này, từng người co rúm lại, ngoan ngoãn hơn cả chim cút.

 

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa đang che mắt tiểu bảo bối, lúc này mới yên tâm. Cô cởi bộ váy áo dính máu bên ngoài ra, tiện tay dùng vải áo lau sạch trường đao.

 

Sau đó cô lục lọi trong xe gỗ lấy một bộ váy sạch sẽ thay vào, may mà trước khi rời Lâm Châu, cô đã tới phủ nhà phú hộ lấy không ít váy áo, nếu không thì thật chẳng đủ để thay.

 

Thấy Diệp Thanh đã thay đồ xong, Giang Cẩm Hoa mới thả tay che mắt tiểu bảo bối ra.

 

Tiểu bảo bối lập tức hỏi: "Bọn xấu bị đánh chạy rồi ạ?"

 

Diệp Thanh mỉm cười với đứa nhỏ, "Ừ, bị đánh chạy hết rồi."

 

"Hoan hô hoan hô!" Tiểu bảo bối liền vui vẻ reo lên.

 

So với không khí thoải mái bên phía Diệp Thanh, mấy nhóm lưu dân xung quanh thì sợ đến mức sắp hồn lìa khỏi xác. Diệp Thanh nhìn thì gầy yếu, nhưng ra tay lại chẳng hề nhẹ, ba tên Càn Nguyên to khỏe mà không địch lại nổi cô, hơn nữa cô ra tay là nhắm thẳng vào mạng sống. Mấy kẻ đó đâu dám tự tìm đường chết nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn dị thường.

 

Diệp Thanh cắm trường đao xuống đất bên cạnh, lại thêm một nắm củi vào lửa rồi mới ngồi xuống đợi cháo chín.

 

Giang Cẩm Hoa thấy không còn ánh mắt nào dòm ngó về phía mình nữa, lúc này mới nhìn sang Diệp Thanh, "Phải rồi, ta nhớ tối qua sau khi tụi mình trèo lên cây thì con ngựa bên dưới hình như biến mất, sao hôm nay lại xuất hiện nữa rồi?"

 

Diệp Thanh không ngờ Giang Cẩm Hoa lại nhớ đến chuyện này, bèn lấp *****: "Làm gì có chuyện đó, ngươi tưởng trò ảo thuật chắc? Lúc có lúc không à? Chắc là do ngươi đang trong kỳ mẫn cảm, tối qua hoa mắt thôi, đúng không Dạng Dạng?"

 

Tiểu bảo bối đứng bên cạnh Diệp Thanh nghiêm túc gật đầu, "Đúng!"

 

"Ha, muội đúng là hùa theo cô ta." Giọng Giang Cẩm Hoa mang theo chút ghen tuông, mấy hôm nay muội muội nhà nàng cứ đứng về phía Diệp Thanh suốt.

 

Tiểu bảo bối thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới nũng nịu với Giang Cẩm Hoa, "Muội cũng đứng về phía tỷ nữa mà, hì hì~"

 

Giang Cẩm Hoa ôm lấy đứa nhỏ, đưa tay vuốt má, lúc này mới hỏi: "Tối qua muội thật sự thấy ngựa dưới gốc cây à?"

 

Tiểu bảo bối suy nghĩ một lúc rồi gật đầu chắc nịch, thật ra là chẳng thấy gì cả, lúc đó bị tỷ Diệp cõng sau lưng trèo lên cây, sợ đến mức không dám nhìn xuống, nhưng đã là tỷ Diệp nói có, thì chắc chắn là có!

 

Giang Cẩm Hoa bất lực hết chỗ nói, lời của tiểu bảo bối chẳng thể tin được, còn lời Diệp Thanh thì càng không đáng tin. Nàng tuyệt đối không nhìn nhầm, chắc chắn Diệp Thanh có bí mật gì đó, nếu cô ta không nói, vậy thì sau này mình để ý kỹ hơn, nhất định sẽ tìm ra sơ hở.

 

"Thôi, hai người các ngươi đều không có câu nào là thật." Giang Cẩm Hoa buông tiểu bảo bối xuống, không thèm để ý đến hai người nữa.

 

Diệp Thanh chớp mắt với tiểu bảo bối, chọc đứa nhỏ cười khúc khích.

 

Thừa lúc chuyển đề tài, Diệp Thanh vội lấy khăn định đi mở nắp nồi.

 

Giang Cẩm Hoa nhanh tay lấy khăn trong tay cô, "Để ta làm, tay ngươi nghỉ ngơi chút đi, qua kia ngồi với Dạng Dạng đi."

 

"Được thôi." Chỉ là lòng bàn tay trầy da một chút, đâu phải gãy tay chứ?

 

Nhưng nếu Giang Cẩm Hoa đã không cho cô đụng tay, cô đành ngoan ngoãn dời chỗ ngồi.

 

Diệp Thanh và tiểu bảo bối ngồi thành một hàng, ngoan ngoãn chờ được đút ăn.

 

Mấy nhóm lưu dân xung quanh có kẻ gan to lén nhìn về phía họ, chỉ thấy Diệp Thanh vừa mới giải quyết ba người xong, lúc này đang vui vẻ trò chuyện cùng một đứa nhỏ, thái độ dịu dàng đến lạ, cứ như người vừa cầm đao xông lên giết người ban nãy không phải là cô vậy.

 

Những lưu dân xung quanh sợ đến mức toàn thân run rẩy, lúc này bọn họ chỉ thấy may mắn vì vừa rồi không phải mình xông lên gây sự, nếu không thì e rằng cũng khó giữ được mạng.

 

Giang Cẩm Hoa múc cháo trắng ra từng bát, sau đó bóc trứng vịt muối đặt vào ba bát rồi mới mang đến cho Diệp Thanh và tiểu bảo bối.

 

Tiểu bảo bối sợ nóng, nên Giang Cẩm Hoa đặt bát cháo lên một tảng đá lớn, đứa nhỏ ngồi xổm ở đó, vừa ăn vừa líu ríu rất ngon lành.

 

Diệp Thanh cũng đói bụng, cháo gạo nấu đặc thơm nức, thêm trứng vịt muối béo ngậy, trong thời tiết lạnh như thế này, ăn một miếng đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

 

Một nồi cháo gạo, ba người ăn sạch sẽ không còn một giọt.

 

Ăn xong, Giang Cẩm Hoa rửa nồi bát, rồi cả ba liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

 

Giang Cẩm Hoa nghĩ một lát rồi mở miệng: "Chiều nay để ta dắt ngựa nhé, ngươi đã mệt cả buổi sáng rồi."

 

Diệp Thanh mỉm cười lắc đầu, "Không cần, ta là một Càn Nguyên mà dắt ngựa còn bị người ta nhắm đến, nếu để ngươi dắt thì người ta còn tưởng ta không có năng lực, càng dễ bị để ý hơn. Với lại ngươi vẫn đang trong kỳ mẫn cảm, nghỉ ngơi nhiều chút thì hơn."

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, nàng cũng muốn giúp đỡ nhiều hơn để Diệp Thanh đỡ vất vả, nhưng những gì Diệp Thanh nói cũng có lý.

 

Diệp Thanh nghĩ một chút rồi hỏi: "Cơ thể ngươi thế nào rồi? Còn chịu được không? Nếu thuận tiện thì tốt nhất nên ở lại đây truyền tín hương, nếu đang đi đường mà xảy ra chuyện thì rất phiền phức."

 

Giang Cẩm Hoa mím môi, hồi lâu mới khẽ gật đầu với Diệp Thanh. Đám lưu dân xung quanh lúc này cơ bản đều đã rời đi, so với việc sau này thấy khó chịu trên đường, thì thà để Diệp Thanh truyền tín hương lúc này còn hơn.

 

Diệp Thanh đưa mắt nhìn về phía tiểu đoàn tử, tiểu bảo bối chớp đôi mắt to long lanh cười với hai người.

 

"Dạng Dạng, xoay người lại, không được lén nhìn." Giang Cẩm Hoa nhìn đứa nhỏ, căn dặn.

 

"Dạ..." Đứa nhỏ không tình nguyện xoay người, tự nhặt một cành cây rồi bắt đầu vẽ hình người dưới đất.

 

Thấy tiểu bảo bối đã xoay người, Giang Cẩm Hoa mới khẽ gật đầu với Diệp Thanh, "Bắt đầu đi."

 

Nói rồi, Giang Cẩm Hoa vén miếng cao dán ở cổ, nghiêng đầu về bên trái, để lộ ra vết cắn của mình.

 

Diệp Thanh ghé sát lại, hỏi nhỏ: "Chuẩn bị xong chưa?"

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, nhưng hai tai lại bất chợt đỏ ửng. Lần truyền tín hương này khác hẳn những lần trước, lần này nàng hoàn toàn tỉnh táo, thân thể cũng không còn phát nhiệt, điều này khiến không khí giữa nàng và Diệp Thanh trở nên mờ ám hơn rất nhiều. Nhưng Giang Cẩm Hoa lại không thể không làm vậy - nếu đang đi giữa đường mà nàng tỏa ra tín hương, thì người ngửi thấy sẽ không chỉ có một mình Diệp Thanh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.