🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong mấy ngày tiếp theo, nhóm của Diệp Thanh không gặp phải phiền toái gì. Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ cũng tới được Tương Châu. Chỉ là cũng giống như lần trước, tại Tương Châu cũng có không ít lưu dân đang trốn về phía Nam, mà những người muốn vào thành đều bị chặn lại trước cổng.

 

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Diệp Thanh không dừng lại để xem náo nhiệt, mà trực tiếp đánh xe rời đi.

 

Những ngày này, vết thương sau lưng của Tống Chiêu đã gần như lành hẳn. Ngày ngày uống nước linh tuyền giúp vết thương hồi phục nhanh chóng, mấy hôm nay Tống Chiêu thậm chí còn không uống thuốc. Sau khi sức khỏe hồi phục, cô nhất quyết không chịu ở lại trong xe nữa, thế là người đánh xe biến thành Diệp Thanh và Tống Chiêu mỗi người một bên, còn Giang Cẩm Hoa và tiểu gia hỏa thì nghỉ ngơi trong xe.

 

Nhờ có xe ngựa, tốc độ di chuyển của nhóm Diệp Thanh được nâng lên không ít. Điều này khiến cả nhà Chu Mãn Thương theo sau vô cùng vất vả, phải cố sức lắm mới theo kịp tốc độ của họ.

 

Từ Tương Châu đi về phía Nam sẽ đến Nam Giang, qua Nam Giang là ra khỏi địa phận Huệ Châu, tương đương với vượt ra khỏi một tỉnh. Hiện tại bọn họ đang trên đường hướng về Nam Giang.

 

Trên đường, nhóm Diệp Thanh cũng gặp một nhóm người có ngựa. Diệp Thanh đếm sơ qua, những người đó có hơn mười người, ai nấy đều mặc áo choàng đen, phía sau còn có hai cỗ xe ngựa chở lương thực và hành lý. Nhìn qua thì biết ngay bọn họ đều là người từng được huấn luyện.

 

Tống Chiêu tự nhiên cũng chú ý tới nhóm người đi phía trước, nói: "Chủ nhân, người nhìn mấy người phía trước kia kìa, thật uy phong, khí thế quá đi."

 

Diệp Thanh cũng khẽ gật đầu: "Đúng là rất khí phái, nhìn thôi cũng biết không dễ chọc, thân thủ chắc chắn không tồi."

 

Không chỉ Diệp Thanh để ý tới bọn họ, cả đám lưu dân cũng đang nhìn, chỉ là trên người đám người kia ai nấy đều mang đao dài, ngựa lại cao lớn cường tráng, không ai dám dính vào bọn họ.

 

Tốc độ của nhóm Diệp Thanh và nhóm người kia gần như ngang nhau, đến chiều khi trời bắt đầu tối, Diệp Thanh tìm một khu rừng làm nơi nghỉ tạm. Cách bọn họ chừng một trăm mét, nhóm người gặp ban ngày kia cũng dừng lại nghỉ ngơi.

 

Giang Cẩm Hoa và Tống Chiêu đang lấy đồ từ trong xe ngựa ra, thấy Diệp Thanh nhìn về phía xa, Giang Cẩm Hoa nhớ đến chuyện trước đó, có phần lo lắng hỏi: "Ngươi nói mấy người kia có phải quá nổi bật không? Chúng ta cũng không cách họ xa lắm, lỡ như họ bị sơn tặc nhắm tới thì sao?"

 

Diệp Thanh lắc đầu, cảm thấy bọn họ sẽ không xui xẻo như vậy: "Chắc không đâu, làm gì có nhiều sơn tặc đến vậy. Hơn nữa, đám người kia ai cũng có đao, nhìn là biết không phải quả hồng mềm, chắc chẳng ai dám trêu vào đâu. Yên tâm đi."

 

Nghe Diệp Thanh nói vậy, Giang Cẩm Hoa mới yên tâm phần nào, tiếp tục chuyển đồ.

 

Diệp Thanh cũng thu lại ánh nhìn, cùng giúp mang hết đồ đạc trên xe xuống.

 

Những ngày qua, con ngựa mà cô giết đã bị ăn hết sạch, hiện tại xung quanh lại có quá nhiều người, Diệp Thanh không tiện ra tay, chỉ đành lấy ra mấy quả trứng gà và nửa cây cải thảo, định làm món trứng xào cải. Cơm thì dùng loại gạo dễ nấu nhất, ngoài ra Diệp Thanh còn lấy thêm bốn củ khoai tây, chuẩn bị lát nữa đem nướng.

 

Sau khi Tống Chiêu hồi phục, cô tranh việc làm ngay, giờ chuyện nhóm lửa đã do cô lo hết. Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa đành mỗi người làm một việc, người thì cắt cải, người thì đánh trứng. Có thêm người làm việc, tốc độ nấu ăn của bọn họ cũng nhanh hơn nhiều.

 

Không bao lâu sau, Diệp Thanh đã hấp cơm xong, Tống Chiêu cũng đứng bên cạnh chuẩn bị xào rau.

 

Giang Cẩm Hoa thì nhàn nhã hơn, ôm tiểu gia hỏa chơi ở một bên.

 

Lúc Diệp Thanh và mọi người bắt đầu ăn, nhóm người ở đằng xa cũng đã nhóm lửa, trông có vẻ cũng đang nấu ăn.

 

Diệp Thanh vừa ăn cơm trứng xào cải trong bát, vừa nghĩ ngày mai phải thêm chút thịt mới ngon miệng hơn.

 

Sau bữa tối, Diệp Thanh và Tống Chiêu dọn dẹp nồi niêu bên bếp lửa, còn Giang Cẩm Hoa thì ngồi một bên nhìn tiểu bảo bối vẽ tranh.

 

Tiểu gia hỏa lúc rảnh rỗi thích nhất là vẽ tranh, vừa vẽ vừa lẩm bẩm một mình, chỉ nhìn thôi Giang Cẩm Hoa đã thấy muội muội mình thật đáng yêu.

 

Khi tất cả đã nghỉ ngơi đủ, họ chuẩn bị đi ngủ. Có Tống Chiêu ở đây, Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa cũng không phải quá lo việc canh gác. Một đêm có ba người thay phiên nhau gác, ai cũng có thể ngủ thêm một chút. Ca *****ên là Giang Cẩm Hoa, gần đến giờ Tý thì đổi sang Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh dậy rồi ngồi bên đống lửa một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, bên cạnh cô còn để một thanh trường đao phòng thân, nhưng xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, những lưu dân khác chắc đều đã ngủ.

 

Khi Diệp Thanh đang đi bộ quanh đống lửa, cô chợt nghe thấy trong rừng có động tĩnh, còn có cả tiếng vó ngựa, khiến cô không khỏi căng thẳng.

 

Chẳng lẽ bọn họ lại xui xẻo đến thế, lại gặp sơn tặc nữa sao?

 

Trong khoảnh khắc cô còn đang sững người, thì từ trong rừng đã có mấy tên hắc y nhân bịt kín toàn thân lao ra. Diệp Thanh cảnh giác nhìn về phía bọn chúng, nhưng phát hiện mục tiêu của những hắc y nhân đó không phải là nhóm của họ.

 

Những hắc y nhân đó xông về phía nhóm người mà họ gặp hồi sáng, không bao lâu sau, tiếng đánh nhau từ xa đã truyền đến.

 

Diệp Thanh lập tức gọi Giang Cẩm Hoa và mọi người dậy, tiểu gia hỏa ngồi dậy nhưng mắt vẫn díp lại không mở ra nổi.

 

"Diệp Thanh, có chuyện gì vậy?" Giang Cẩm Hoa mới chợp mắt được một lúc đã bị gọi dậy, có phần ngái ngủ hỏi.

 

"Bên kia đang đánh nhau, là một đám hắc y nhân bịt mặt, nhưng mục tiêu không phải là chúng ta." Diệp Thanh ngập ngừng một chút rồi nói: "Tống Chiêu, đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta tranh thủ thu dọn đồ đạc, nếu không ổn thì lập tức rút."

 

"Rõ, thưa chủ nhân." Tống Chiêu nghe vậy lập tức đi chuẩn bị xe, còn Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa thì thu chăn đệm, nhét hết vào trong khoang xe.

 

Nhà Chu Mãn Thương cũng bị tiếng động đánh thức, thấy nhóm Diệp Thanh đang thu dọn đồ đạc, Chu Mãn Thương vội gọi cả nhà cùng thu gom theo.

 

"Mau lên, mau lên, ân nhân bọn họ hình như sắp đi rồi, nhanh lấy đồ!" Chu Mãn Thương vội vàng thúc giục, sợ chỉ cần chậm một bước sẽ không theo kịp nhóm Diệp Thanh.

 

Trong lúc nhóm Diệp Thanh đang thu dọn, xung quanh cũng có không ít lưu dân bỏ chạy. Không bao lâu sau, chiến sự bên kia lan rộng, rất nhiều người tán loạn chạy trốn, khiến đám hắc y nhân cũng đuổi theo truy sát, gặp lưu dân cản đường thì giết không tha. Có mấy tên hắc y nhân còn tiến về phía nhóm Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh lập tức bảo Giang Cẩm Hoa và tiểu gia hỏa lên xe, còn cô và Tống Chiêu thì ngồi bên ngoài điều khiển xe ngựa.

 

Xe lừa nhà Chu Mãn Thương bám sát ngay sau xe của Diệp Thanh. Trong rừng, đám hắc y nhân vẫn không ngừng truy tìm, còn Diệp Thanh và Tống Chiêu thì giống như nhiều lưu dân khác, lập tức lao ra đường cái, sợ trận tai họa này sẽ lan đến chính mình.

 

Lúc này trong xe ngựa, Giang Cẩm Hoa đang bịt miệng tiểu gia hỏa, cùng tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm vào nữ nhân lạ vừa xuất hiện đối diện.

 

Nữ nhân đối diện cũng đang nhíu mày nhìn Giang Cẩm Hoa, một lúc lâu sau, Giang Cẩm Hoa mới khẽ thử thăm dò: "Nhị điện hạ?"

 

Nữ nhân đối diện vội đưa tay ra ra hiệu im lặng, Giang Cẩm Hoa lập tức ngậm miệng.

 

Giang Cẩm Hoa cúi đầu dặn dò muội muội: "Dạng Dạng, ngoan, không được nói chuyện, bên ngoài bây giờ có rất nhiều người xấu."

 

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Giang Cẩm Hoa mới buông tay ra.

 

Tiểu gia hỏa không dám nói chuyện, nhưng vẫn tò mò nhìn chằm chằm tỷ tỷ đối diện.

 

Người nữ Càn Nguyên đối diện cũng có đầy bụng nghi vấn khi nhìn Giang Cẩm Hoa, nhưng cuối cùng vẫn đè nén xuống, nói: "Ngươi có quần áo không? Loại các người đang mặc ấy, bình thường một chút, đưa cho ta một bộ."

 

Giang Cẩm Hoa lập tức hiểu ý cô, nhanh chóng lục tìm trong hòm lấy ra một bộ y phục, cung kính đưa cho nữ Càn Nguyên đó, sau đó ôm tiểu gia hỏa quay người nhìn về phía rèm, để cô thay y phục.

 

Nữ Càn Nguyên kia nhanh chóng cởi áo choàng cùng lớp váy lụa quý phái trên người, ném hết qua cửa sổ, sau khi làm xong mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Giang Cẩm Hoa nói một tiếng: "Đa tạ."

 

Giang Cẩm Hoa vội vàng hoàn lễ, người này chính là Nhị điện hạ Tiêu Oánh của Đại Chiêu. Hậu cung hiện tại của nữ đế trống không, chỉ có một mình hoàng hậu, dưới gối chỉ có hai nữ nhi là Tiêu Cảnh và Tiêu Oánh.

 

Tiêu Cảnh từ nhỏ đã được lập làm hoàng thái nữ, nhưng mấy năm trước bị ngã ngựa trong một lần đi săn, từ đó chỉ có thể ngồi xe lăn, vì vậy Tiêu Oánh trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi nữ đế tương lai. Trong Kinh Thành, không ai dám làm càn trước mặt vị Nhị điện hạ này.

 

Giang Cẩm Hoa hơi nhíu mày, chỉ là không hiểu sao Nhị điện hạ lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa còn bị người truy sát, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám động đến ứng viên kế vị ngai vàng?

 

Tuy rất tò mò, nhưng Giang Cẩm Hoa cũng không dám lỗ mãng, dù sao thân cận với quân vương cũng giống như sống chung với hổ, vị Nhị điện hạ này và nữ đế tương lai không khác gì nhau.

 

Diệp Thanh cũng nghe thấy động tĩnh trong xe, cô nhíu mày vén rèm xe lên, liền thấy trong xe có thêm một người.

 

Diệp Thanh đang định ra tay thì bị Giang Cẩm Hoa ngăn lại, "Diệp Thanh, vị này coi như là cố nhân của ta, chút nữa ta sẽ giải thích với ngươi."

 

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa không cho mình ra tay thì gật đầu, quay người ngồi trở lại, chỉ là trong lòng vẫn đang đoán xem người kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là người trong nhóm mặc áo choàng hồi sáng sao? Tại sao lại bị người truy sát, Giang Cẩm Hoa vì sao lại quen cô ta?

 

Tuy nhiên Diệp Thanh cũng biết hiện giờ không phải lúc để hỏi han, đám lưu dân chạy ra từ rừng lúc này ai nấy đều gấp rút lên đường, nhóm Diệp Thanh cũng chỉ muốn rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt. Lỡ như đám hắc y nhân kia đuổi kịp, e là cả đoàn sẽ gặp họa.

 

Nghĩ vậy, Diệp Thanh vội nói: "Tống Chiêu, cho ngựa chạy nhanh thêm chút."

 

"Rõ, thưa chủ nhân." Tống Chiêu vừa nói vừa vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.