Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa đi đi lại lại mấy lượt mới chuyển hết đồ đạc, cuối cùng Giang Cẩm Hoa bế tiểu bảo bối ra khỏi miếu, còn Diệp Thanh thì quay vào kiểm tra lần cuối xem có bỏ sót thứ gì không.
Sau đó, cô liền chạm phải ánh mắt u uất đầy tủi thân của Tống Chiêu, "Ta đỡ ngươi dậy."
Vừa nói, Diệp Thanh vừa bước tới. Thương thế của Tống Chiêu vẫn chưa khỏi, mấy hôm nay cứ để cô nằm trong xe nghỉ ngơi, đợi khi nào vết thương lành hẳn rồi tính tiếp.
Tống Chiêu cứ thế ngơ ngác được Diệp Thanh đỡ dậy, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn về phía cô, "Chủ nhân, ta cũng được đi cùng sao?"
Diệp Thanh mỉm cười với cô, "Sao? Ngươi không muốn đi cùng chúng ta à?"
Tống Chiêu vội vàng lắc đầu, "Không phải, ta muốn! Đa tạ chủ nhân!"
Viền mắt cô đỏ hoe. Từ hôm qua khi thấy chủ nhân bọn họ bắt đầu thu dọn hành lý, Tống Chiêu đã âm thầm lo lắng. Cô sợ chủ nhân sẽ không mang theo cô, nhưng cũng biết bản thân đã rất may mắn khi được cứu mạng và chăm sóc suốt mấy ngày, nên không dám hy vọng xa vời gì thêm. Vậy mà giờ đây, chủ nhân thật sự định đưa cô đi cùng, khiến cô không kìm được rơi nước mắt.
Thấy cô khóc, Diệp Thanh bật cười nhẹ: "Lớn tướng rồi mà còn khóc à?"
Tống Chiêu đưa tay lau lệ qua loa, cãi lại: "Không có khóc, là vui quá thôi."
"Được rồi, ta đỡ ngươi dậy, đừng dùng sức vào lưng, cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-trong-truyen-co-dai-chay-nan/2794772/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.