Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không còn khách khí với mình, trong lòng vẫn vui vẻ, cười nhận hai bao đồ lớn Tô Ngữ Băng đưa tới.
Tô Ngữ Băng nhìn nụ cười trên mặt Mạc Du Tâm, trong miệng lầm bầm: “có bị đần hay không vậy? sai cô làm việc như vậy mà còn vui vẻ được?”
Mạc Du Tâm cười khẽ đáp, “vậy khẳng định là không giống bình thường rồi a, người khác kêu mình làm việc thì mình sẽ không vui, nhưng Ngư Băng kêu thì mình rất vui.”
Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm cười vẻ mặt rực rỡ, nhịn không được trừng Mạc Du Tâm.
Mạc Du Tâm thấy tâm tình Tô Ngữ Băng hiện tại không tệ, suy nghĩ có nên hỏi tên bảo bảo không đây?
Mạc Du Tâm tính toán ho một tiếng, hắng giọng nói: “Ngữ Băng, mình có thể hỏi bạn chuyện này không? bảo bảo chúng ta tên gì vậy? mình đến giờ vẫn chưa biết tên bảo bảo là gì cả?”
Nói đến bảo bảo Tô Ngữ Băng liền tức giận, bảo bảo đã hơn bốn tháng rồi tên này mới nhớ ra có một bảo bảo, hơn nữa đến giờ vẫn không biết tên bảo bảo, tuy nàng không nói với Mạc Du Tâm, nhưng cũng tức giận Mạc Du Tâm vì không biết tự đi hỏi.
“Cô không cần lo đâu, đến cả tên bảo bảo cũng không biết,” Tô Ngữ Băng nghiêm mặt nói tiếp, “bảo bảo tên Tô Kiến Nguyệt, lúc nàng ra đời, ngoài cửa sổ có ánh trăng lớn, tôi mới nghĩ đặt cái tên này cho nàng, nhũ danh gọi là Tiểu Nguyệt Lượng.”
“Tiểu Nguyệt Lượng nghe thật êm tai, bạn rất biết đặt tên.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763085/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.