Bên kia, Tô Ngữ Băng mang ngọc tiểu trư Mạc Du Tâm cho bảo bảo về phòng ký túc.
Phó Chi Đào thấy nàng về thì hỏi: “Ngữ Băng, vừa rồi bồ ra ngoài làm gì đó?”
Tô Ngữ Băng cười một cái nói: “Mạc Du Tâm khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng cái đồ chơi tiểu trư, nói mình xuống mang lên, bồ xem.” Tô Ngữ Băng nói rồi mở túi phúc ra lấy ngọc tiểu trư đưa cho Phó Chi Đào xem.
Phó Chi Đào không hiểu nhiều về ngọc, nhưng thấy miếng ngọc giống tiểu trư y hệt, nghi ngờ hỏi: “Ngữ Băng, bồ nói là Mạc Du Tâm khắc đó hả? cô ta còn có nghề này sao?”
Tô Ngữ Băng lắc đầu nói: “mình cũng không biết, nhưng mà cô ấy nói với mình là tự tay khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng, mình thấy tỉ lệ ngọc không tệ, liền mang về cho Tiểu Nguyệt Lượng, đúng lúc Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta còn chưa có ngọc a.”
“Thôi đi, mình thấy là cô ta đi mua thì có, Ngữ Băng bồ bị lừa rồi đó.” Phó Chi Đào nhắc nhở.
Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: “mình cũng cái gì chứ? là cô ấy đưa cho Tiểu Nguyệt Lượng mà, không cần lo cho mình, Đào Đào, chúng ta cũng không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy.”
“Ừ, vậy bồ giữ cho cẩn thận nha.” Phó Chi Đào nói rồi trả lại ngọc cho Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng cầm dây đeo của ngọc, lắc lư trước mặt Tiểu Nguyệt Lượng, chơi với Tiểu Nguyệt Lượng, “Tiểu Nguyệt Lượng thích tiểu trư này không? có thấy ngây thơ đáng yêu như con không?”
Bảo bảo mở to hai mắt đảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763091/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.