Ngày hôm sau, Mạc Du Tâm không có tiết học. Chu Hạo lại hẹn cô ra ngoài lần nữa, hai người gặp nhau ở nhà hàng thuộc khách sạn dưới quyền quản lý của Tập đoàn Chu Thị. Khi Mặc Du Tâm đến nơi, Chu Hạo đã ngồi chờ sẵn tại bàn.
Thấy Chu Hạo, Mạc Du Tâm thân thiện chào hỏi: “Anh Chu đến sớm vậy?”
“Đúng vậy, chẳng phải vì chuyện em bị phong sát sao? Nhà họ Tô và nhà họ Hứa đều là gia đình lớn về ngọc thạch trong tỉnh. Hai tập đoàn đó đã tuyên bố rằng tác phẩm của em khó mà bán được trong tỉnh nữa. Trước đây nhờ buổi đấu giá mà em đã gây dựng được chút danh tiếng ở thành phố Tây Ninh, giờ thì tiêu tan cả rồi. Ra khỏi tỉnh lại phải bắt đầu lại từ đầu.” Chu Hạo nói, vừa dứt lời đã bực bội uống một ngụm rượu vang đỏ.
Mạc Du Tâm nhìn Chu Hạo như vậy thì cười khẽ: “Anh Chu, sao anh còn lo lắng hơn cả em thế?”
“Nói thừa! Em là bạn của anh, sao anh không lo được? Đúng rồi, lần trước anh hỏi em nguyên nhân, em nghĩ rõ chưa?” Chu Hạo vừa cắt một miếng bít tết vừa hỏi.
“Nghĩ rõ rồi. Tập đoàn Tô thị cấm vận em vì Tô Thừa Nghiệp không muốn em qua lại với con gái ông ấy. Còn tập đoàn Hứa thị, có lẽ là vì Hứa Trạch Phong để ý đến bạn gái của em.”
Mạc Du Tâm vừa dứt lời, Chu Hạo suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Tô Thị cấm vận em với lý do đó thì còn có thể hiểu được, nhưng Hứa Thị thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763163/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.