Khi Giang Thiển và Mạc Văn Nhân xuống nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn rất nhiều món ăn. Minh Đường và Giang Nguyệt Di nhanh chóng gọi cô bé ngồi vào bàn.
Chỉ có bốn người dùng bữa, nhưng Giang Nguyệt Di đã chuẩn bị rất nhiều món, sợ cô bé ngại nên liền nói: “Nhân Nhân, không cần phải khách sáo, sau này đây là nhà của con, nhà mình không có nhiều quy tắc, cứ thoải mái là được.”
“Đúng vậy, con có thể ở bên Thiển Thiển là phúc của nó rồi.” Minh Đường cũng gật đầu phụ họa.
Giang Thiển bĩu môi, cảm giác như có bạn gái xong thì địa vị trong gia đình của cô lại tụt xuống, nhưng cô vẫn vui vì bạn gái được mẹ và mami yêu mến.
Mạc Văn Nhân khẽ cười, lắc đầu, không quên nói vài lời tốt đẹp cho Giang Thiển: “Chị có thể thích em, đó là may mắn của em.”
“Con bé này, mẹ không biết rõ nó sao? Bình thường nghịch ngợm quen rồi, nhưng sau này có Nhân Nhân trông chừng, con không dám làm bậy nữa đâu.” Minh Đường vừa cười vừa trêu chọc con gái.
“Mẹ, con rất nghiêm túc được chưa? Lát nữa Nhân Nhân hiểu lầm con thì sao? Mẹ đừng toàn vạch trần con vậy chứ.” Giang Thiển lườm hai người mẹ của mình.
Minh Đường cười nói: “Sao vậy? Con biết xấu hổ cơ à?”
Giang Thiển bị mẹ làm cho á khẩu, ấm ức chớp mắt nhìn Mạc Văn Nhân cầu cứu.
Cô bé bị Giang Thiển chọc cười không ngừng, nụ cười không rời khỏi mặt.
Sau bữa cơm, Minh Đường bảo Giang Thiển dẫn cô bé lên phòng khách nghỉ ngơi. Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763186/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.