Trong hội trường tổ chức tiệc, lúc này đã có rất đông khách mời. Từng nhóm nhỏ tụ lại, vừa trò chuyện vừa chờ đợi. Khi nhìn thấy Ngô lão xuất hiện, mọi người lập tức tiến lên chào đón.
“Ngô lão, chúc mừng ông đã nhận thêm một đồ đệ giỏi nữa.”
“Đúng đó, nghe nói quán quân cuộc thi điêu khắc ngọc lần này là một nhân tài hiếm có. Ngô lão thật có mắt nhìn.”
“Cuối cùng tâm nguyện mấy chục năm qua của ông cũng đã thành hiện thực.”
Ngô lão dẫn mọi người tiến sâu vào trong, gương mặt rạng rỡ, vừa đi vừa đáp: “Đúng vậy, cảm ơn mọi người hôm nay đã nể mặt đến chung vui cùng tôi.”
“Chúng tôi được đến đây là vinh dự của mình.”
“Phải đó. Sau này nếu cô Mạc cần gì, cứ liên hệ với chúng tôi.”
“Đúng rồi, những người ở đây đều là người nhà. Sau này nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau.”
Mọi người nhao nhao nói chuyện, bầu không khí vô cùng sôi động. Lúc này, Ngô lão bước lên sân khấu, nhìn mọi người trong hội trường rồi cất giọng: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến tham dự lễ bái sư ngày hôm nay. Cả cuộc đời tôi đã dành hết tâm huyết cho nghệ thuật điêu khắc. Tôi chỉ mong có thể thu nhận ba đệ tử cuối cùng để truyền thụ lại tinh hoa của nghề. Cách đây hơn mười năm, tôi đã nhận hai đồ đệ, Cảnh Long và Vũ Toàn. Nhưng đệ tử thứ ba lại khiến tôi chờ đợi hơn mười năm. May mắn thay, cuối cùng tôi đã chờ được.”
Ngô lão vừa nói, vừa nhìn về phía Mạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763206/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.