Nhưng ngay sau đó, Tô Thừa Nghiệp lại trầm mặt xuống. Một hậu bối như Mạc Du Tâm mà dám giở trò với ông, chẳng phải đang tát thẳng vào mặt ông sao? Tuy nhiên, Tô Thừa Nghiệp cảm thấy sự việc không đến nỗi khó xử như trước đây ông nghĩ. Nếu chỉ là Mạc Du Tâm, ông vẫn là trưởng bối. Chỉ cần ông gọi một cuộc điện thoại, khủng hoảng của công ty sẽ được giải quyết ổn thỏa. Cùng lắm thì công nhận Mạc Du Tâm là con rể cũng được.
Nghĩ đến đây, Tô Thừa Nghiệp thở phào nhẹ nhõm. Ông quay sang Lương Vân nói: “Nếu thật là cô ta thì dễ xử lý rồi. Dù sao cũng là con rể của tôi, đều là người nhà cả. Nhiều nhất là cô ta giận dỗi, chứ làm sao có thể thật sự ra tay với công ty nhà mình?”
Lương Vân gật đầu phụ họa: “Ngài nói đúng. Có thêm mối quan hệ với Ngô lão, địa vị của chúng ta tại tỉnh Lạc Bắc sẽ không ai lay chuyển được.”
Tô Thừa Nghiệp thấy sắc mặt Lương Vân thả lỏng hơn, ông cũng bớt phần khó chịu, phất tay: “Được rồi, cậu ra ngoài đi. Tôi sẽ gọi cho Mạc Du Tâm, bảo nó dừng phong tỏa công ty chúng ta.”
Nói xong, Tô Thừa Nghiệp lấy điện thoại ra, tìm số của Mạc Du Tâm và gọi.
Lúc này, Mạc Du Tâm đang nằm nghỉ trên giường cùng Tô Ngữ Băng. Thấy màn hình hiện số của Tô Thừa Nghiệp, cô chỉ liếc mắt rồi dứt khoát từ chối cuộc gọi. Với một người từng nhiều lần gây khó dễ cho mình, cô không định tỏ ra lịch sự.
Tô Ngữ Băng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763207/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.