Mạc Du Tâm lúc này đang cùng Ngô lão và mọi người chơi với Tiểu Nguyệt Lượng trong phòng đồ chơi. Thấy cuộc gọi từ Tô Thừa Nghiệp, cô chào Ngô lão rồi ra ngoài nghe máy.
“Du Tâm à, hôm qua là bác hơi nôn nóng, có lẽ giọng điệu làm con không thoải mái. Bác xin lỗi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con xem có thể bàn lại chuyện của Tô thị được không?” Giọng nói của Tô Thừa Nghiệp đã khác hẳn tối qua, khiến Mạc Du Tâm bật cười.
“Ông nghĩ kỹ rồi sao?” Mạc Du Tâm hỏi, giọng mang chút trêu chọc.
“Nghĩ kỹ rồi. Dù sao cũng là người nhà, sau này công ty chẳng phải là của các con sao? Cần gì phải để nó phá sản đúng không?” Tô Thừa Nghiệp vội vàng nói, cố vẽ ra một viễn cảnh để thuyết phục cô.
Mạc Du Tâm khẽ cười, từ tốn đáp: “Chuyện đó thì không liên quan đến tôi. Tôi và Ngữ Băng không cần Tô thị vẫn sống rất tốt.”
Nghe Mạc Du Tâm nói vậy, Tô Thừa Nghiệp bắt đầu hoảng, hạ giọng cầu khẩn: “Nếu con không vì bác, cũng phải nghĩ đến mẹ của Ngữ Băng chứ. Tô thị mà phá sản, chúng ta còn phải thế chấp cả nhà cửa, lúc đó Ngữ Băng sẽ không vui đâu. Con rể tốt của bác, con suy nghĩ lại đi, bác thật sự biết lỗi rồi.”
Ánh mắt Mạc Du Tâm thoáng tia sắc lạnh, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Tôi có thể giúp dỡ bỏ lệnh phong tỏa Tô thị.”
“Bác biết ngay là con không thể làm ngơ.” Tô Thừa Nghiệp nghe vậy, lập tức nở nụ cười, giọng điệu hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763208/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.