Khi Mạc Du Tâm đến nơi, Minh Đường đang ngồi trong văn phòng, vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ với Mạc Văn Nhân. Giang Thiển nhìn mẹ mình, khẽ bĩu môi. Cô luôn cảm thấy mẹ ngày càng thiên vị Văn Nhân, nhưng cô cũng không phàn nàn vì điều đó làm cô thấy vui.
“Chào Minh tổng, con là bạn cùng phòng của Giang Thiển, tên là Mạc Du Tâm, đồng thời cũng là chị gái của Văn Nhân.” Mạc Du Tâm mỉm cười, giới thiệu bản thân với Minh Đường sau khi bước vào.
Minh Đường cười đáp: “Nếu đã là người nhà, đừng gọi Minh tổng nữa, cứ gọi là dì Minh đi.”
“Vậy con xin gọi là dì Minh.” Mạc Du Tâm cười nói.
Mạc Văn Nhân không ngờ chị gái lại đến, ngoan ngoãn chào: “Chị, sao chị lại đến đây?”
“Nhớ em nên ghé qua thăm.” Mạc Du Tâm cười trêu cô em gái nhỏ.
“Chị~” Cô bé kéo dài giọng, giọng mang chút nũng nịu.
Mạc Du Tâm bật cười, nói: “Lần này chị đến là muốn nhờ dì Minh giúp chị giải quyết một vụ kiện.”
“Chị, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại phải kiện tụng?” Mạc Văn Nhân lo lắng hỏi.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Minh Đường ra hiệu mọi người ngồi xuống sofa.
Mạc Du Tâm kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối qua, bao gồm mọi chi tiết. Nghe xong, mắt Mạc Văn Nhân đỏ hoe, cô bé nắm chặt cổ tay Mạc Du Tâm, gấp gáp hỏi: “Chị có bị thương không? Sao chị không nói sớm với em?”
Cô bé vừa nói vừa hít mũi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mạc Du Tâm vội lấy khăn giấy, lau nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763211/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.