🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hắn cúi xuống, ngỡ ngàng nhìn Lan Thanh Vũ, không hiểu sao cô lại ngăn cản mình.

 

Nhưng rất nhanh, thấy vẻ mặt cô hơi hoảng loạn, trong lòng Lăng Tiêu lại mềm xuống.

 

Hắn nắm tay cô, dịu giọng:

 

“Thanh Vũ, tôi biết cô hiền lành không muốn gây rắc rối, nhưng lần này không thể bỏ qua. Nếu lúc nãy cô không may rơi xuống biển thì sao? Tả Dữu làm vậy không phải là bắt nạt, mà là âm mưu giết người!”

 

Gán tội danh “âm mưu giết người” lên người cô luôn rồi.

 

Tả Dữu nghe xong không những không sợ mà còn muốn bật cười.

 

Đầu óc kiểu này mà cũng được làm nam chính?

 

Cô nhìn Lan Thanh Vũ đang nằm trên đất, vẻ chột dạ viết rõ lên mặt, vậy mà Lăng Tiêu còn tưởng đó là… thiện lương?

 

Thôi thì nếu đã muốn báo cảnh sát, thì cứ làm đi.

 

Làm lớn chuyện lên càng tốt.

 

Dù sao, đến cuối cùng người mất mặt đâu phải là cô.

 

Tả Dữu mỉm cười, phá lệ đồng tình với lời Lăng Tiêu:

 

“Anh nói đúng. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Cảnh sát sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào. Báo cảnh sát đi, tôi sẵn sàng phối hợp điều tra.”

 

Thái độ “giác ngộ” bất ngờ của cô khiến Lăng Tiêu thoáng sững người.

 

Giá mà cô chịu khóc lóc cầu xin sớm hơn, biết đâu anh ta còn mềm lòng mà tha cho.

 

Nhưng bây giờ thì muộn rồi.

 

“Tả Dữu, đợi đến lúc cô thân bại danh liệt đi.”

 

Dù nói xong chính hắn cũng cảm thấy… nói với người như Tả Dữu chẳng còn gì để mất thì có nghĩa lý gì.

 

Chỉ thấy thương Thanh Vũ, bị người ta khi dễ mà chẳng ai đứng ra bênh vực.

 

Lăng Tiêu siết chặt tay, giận đến mức nghẹn cả tim.

 

Lan Thanh Vũ ngồi dưới đất, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.

 

Báo cảnh sát thật à?

 

Chuyện này… không thể báo được!

 

Cô chỉ muốn bôi nhọ Tả Dữu trước mắt mọi người và phá hoại thanh danh cô ta, chứ không định thành án hình sự như bây giờ!

 

Sau đó, cô còn muốn nhân cơ hội dẫm lên người Tả Dữu để leo lên, đóng vai người phụ nữ rộng lượng, lương thiện, đáng mến.

 

Thật ra Lan Thanh Vũ hoàn toàn không có ý định làm lớn chuyện!

 

Cô hít sâu một hơi, cố đè nén sự bối rối trong lòng, lại lần nữa kéo nhẹ vạt áo của Lăng Tiêu, gượng cười nói:

 

“Lăng Tiêu, thật sự không cần báo cảnh sát đâu… chuyện lần này cứ xem như hiểu lầm đi. Dù sao chúng ta cũng là người quen, không cần làm lớn đến mức khó xử thế này…”

 

Lăng Tiêu tỏ vẻ khó xử:

 

“Thanh Vũ, đôi khi em không cần lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy…”

 

【Đúng đó! Mặc dù Lan Thanh Vũ rất tốt bụng, nhưng bị người ta ức h**p đến mức này mà vẫn còn khuyên Lăng Tiêu đừng chấp nhặt, có hơi... thánh mẫu quá rồi.】

 

【Cô ấy có phải muốn vậy đâu! Gặp loại người như Tả Dữu thì phải mạnh tay trị cho một trận, không thì về sau cô ta càng lấn tới!】

 

【Các người đừng nói vậy về chị Thanh Vũ mà! Cô ấy chỉ là người quá tốt, quá mềm lòng thôi. Chính vì vậy mới để loại người như Tả Dữu bắt nạt. Bực ghê!】

 

【Nhưng mọi người có phát hiện ra điều này không? Tả Dữu nhìn chẳng hề lo lắng một chút nào cả?】

 

Theo lý mà nói, nếu thực sự là Tả Dữu làm, là cô ta đẩy Lan Thanh Vũ ngã, thì lúc nghe thấy Lăng Tiêu định báo cảnh sát, cô ta lẽ ra phải hoảng hốt, luống cuống xin tha mới phải?

 

Nhưng không hề.

 

Ngược lại, biểu cảm của Tả Dữu lại rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu như đang xem trò hề.

 

Không biết có phải ảo giác không…

 

Nụ cười kia của Tả Dữu… hình như có chút giễu cợt, như đang cười nhạo bọn họ?

 

Cảm giác như… cô ta đang nhìn hai người kia như hai đứa ngốc vậy?

 

【Không hoảng hốt? Chứng tỏ cô ta đã quá quen làm chuyện trái lương tâm rồi! Càng chứng minh Tả Dữu là người ác độc!】

 

【Đúng đúng! Báo cảnh sát ngay đi, để xem cô ta còn dám ngông cuồng nữa không!】

 

Trên màn hình livestream, bình luận liên tục kêu gọi báo cảnh sát.

 

Lăng Tiêu cũng cứng rắn, không nghe lời khuyên can của Lan Thanh Vũ, lấy điện thoại ra gọi ngay.

 

Gương mặt Lan Thanh Vũ thoáng chốc vặn vẹo.

 

Tên Lăng Tiêu này, rốt cuộc có hiểu tiếng người không vậy!?

 

Cô đã nói là không cần báo cảnh sát rồi cơ mà!

 

Lan Thanh Vũ nghiến răng, nhanh chóng khôi phục biểu cảm, âm thầm tự trấn an mình.

 

Không sao cả.

 

Lát nữa chỉ cần cô kiên quyết nói đây là hiểu lầm, thì sẽ không có vấn đề gì.

 

Hơn nữa, cô vừa rồi đã đặc biệt để ý rồi: những lời nói và hành động khi cô nói chuyện với Tả Dữu, ngoài cô và Tả Dữu ra thì không ai thấy rõ cả.

 

Cho nên, cho dù lát nữa Tả Dữu có bị ép nói thật rằng chính Lan Thanh Vũ là người cố tình ngã, thì cũng chẳng ai tin lời một “ác nữ ghen ghét” như cô ta, đúng không?

 

Sau khi suy nghĩ như vậy, tâm trạng Lan Thanh Vũ cũng ổn định lại, không nói thêm gì nữa, tiếp tục cúi đầu giả bộ đáng thương.

 

Lúc Lăng Tiêu gọi cảnh sát xong, bên kia xác nhận sẽ đến ngay, đồng thời dặn họ ở nguyên hiện trường không được rời đi.

 

Vì thế, tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ.

 

Lăng Tiêu lười nhìn mặt Tả Dữu, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xổm xuống, lo lắng an ủi Lan Thanh Vũ.

 

Lan Thanh Vũ dịu dàng cười nói “không sao cả”.

 

Tả Dữu thì không buồn nhìn cái cảnh ngứa mắt đó, quay sang nói với Ôn Cảnh Hình:

 

“Vừa rồi cảm ơn anh nha.”

 

Cô thật sự không ngờ Ôn Cảnh Hình lại đột ngột xuất hiện và giúp mình.

 

Dù cô tự mình né được cũng không khó.

 

Dù gì trước kia thân phận cô không bình thường, từ nhỏ đã phải học đủ loại kỹ năng phòng thân.

 

Những người như Lăng Tiêu, trong mắt cô chẳng khác nào quay chậm slow-motion.

 

Ôn Cảnh Hình nhìn thiếu nữ trước mắt.

 

Thực ra gọi Tả Dữu là thiếu nữ có vẻ hơi gượng, vì theo hồ sơ, năm nay cô đã 21, đúng tuổi thành niên.

 

Nhưng trên người cô lại toát lên khí chất rất “thiếu nữ”, đặc biệt là hôm nay.

 

Khi nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt đầy đặn collagen nở nụ cười thuần khiết, dường như chuyện vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.

 

Ôn Cảnh Hình ngẩn người.

 

“Cô không sợ à?”

 

Tả Dữu hiểu anh đang hỏi gì, ngẩng cao đầu đắc ý, hừ nhẹ:

 

“Sợ gì chứ! Không làm chuyện xấu thì chẳng sợ ma gõ cửa. Tôi chẳng có gì phải sợ hết!”

 

Người nên sợ là ai, cô biết.

 

Nhưng cô sẽ không nói.

 

Thấy cô như vậy, Ôn Cảnh Hình định thôi không can dự nữa.

 

Nếu cô có thể tự lo được, anh cũng không cần xen vào chuyện người khác.

 

Phía sau, nhiếp ảnh gia muốn nói lại thôi.

 

Dáng vẻ rối rắm của cậu khiến Ôn Cảnh Hình liếc nhẹ một cái.

 

Chỉ là ánh mắt thoáng nhìn, nhưng cậu nhiếp ảnh như cảm thấy một áp lực vô hình đè lên, không dám hành động gì nữa.

 

Chỉ là…

 

Huhuhu, bọn họ cũng muốn giúp Tả Dữu mà!

 

Tả Dữu chẳng để ý nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Ôn Cảnh Hình và tay nhiếp ảnh gia này thật kỳ lạ.

 

Nhất là khi cậu ta nhìn cô bằng ánh mắt như đang áy náy… sao thế nhỉ?

 

Nhưng rất nhanh, cậu đã cúi đầu né tránh ánh mắt cô.

 

Tả Dữu không hiểu lý do, lại nhìn sang Ôn Cảnh Hình, mỉm cười nói:

 

“Hôm nay anh giúp tôi, hôm nào để tôi mời anh ăn cơm nhé.”

 

Ôn Cảnh Hình lịch sự từ chối:

 

“Không cần đâu, tôi cũng không làm gì nhiều, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

“Không được!” Cô càng bị từ chối càng không chịu nhường, như thể đang so cao thấp vậy,

 

“Anh giúp tôi là đã có ơn rồi. Ba tôi từng nói, có ơn không báo, sau này sẽ gặp xui!”

 

Ôn Cảnh Hình: “…”

 

Lý lẽ kiểu gì vậy?

 

Nhưng nhìn gương mặt cô nghiêm túc tin tưởng điều đó, anh cũng đành câm nín.

 

Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ ngang ngược của cô lại chẳng thấy phiền, thậm chí thấy… thú vị.

 

Cuối cùng, chẳng hiểu bị mê hoặc kiểu gì, anh lại gật đầu.

 

“Được.”

 

“Thế mới đúng chứ!”

 

Tả Dữu cười rạng rỡ, chu môi cười với anh, bộ dạng như kiểu “biết điều là tốt đấy”.

 

Không khí bên này vui vẻ, còn bên kia, dù đang trò chuyện với Lăng Tiêu, nhưng Lan Thanh Vũ liên tục liếc nhìn sang phía Tả Dữu.

 

Cô nhìn thấy Tả Dữu đang nói chuyện vui vẻ với Ôn Cảnh Hình – người luôn lạnh nhạt với tất cả – trong lòng liền ghen tị như bị gai đâm.

 

Tại sao chứ?

 

Rõ ràng hiện tại danh tiếng của Tả Dữu đã xuống đáy rồi!

 

Vậy mà Ôn Cảnh Hình vẫn chịu nói chuyện với cô ta!

 

Dù chỉ là vài câu lịch sự xã giao… cũng đủ khiến Lan Thanh Vũ tức tối vô cùng.

 

Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng được người đứng trên đỉnh giới giải trí ấy – Ôn Cảnh Hình – để mắt tới một lần nào.

 

Ôn Cảnh Hình!

 

Sao anh có thể nói chuyện với Tả Dữu được chứ!?

 

Đúng lúc này, cảnh sát cuối cùng cũng đến nơi.

 

Lan Thanh Vũ lập tức lấy lại tinh thần.

 

Nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, được Lăng Tiêu đỡ dậy, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương.

 

Vừa nhìn thấy bộ dáng cô, mấy chú cảnh sát liền cho rằng cô là người bị hại, định hỏi thăm thương tích của cô.

 

Lăng Tiêu liền phẫn nộ nói:

 

“Cảnh sát! Thanh Vũ là người bị hại! Bị Tả Dữu đẩy ngã bị thương! Suýt nữa còn rơi xuống biển!”

 

Nghe giọng điệu đó, ai cũng nghĩ thương tích chắc nghiêm trọng lắm.

 

Nhưng khi các chú cảnh sát cúi xuống xem chân Lan Thanh Vũ thì…

 

Không thấy vết thương nào.

 

Thậm chí… đến một vết sưng đỏ cũng không có!?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.