🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tai thính như mèo, Tả Dữu lập tức đứng dậy khi nghe thấy:

 

“Tôi đây!”

 

Cô vui vẻ chạy ra cửa, nhìn thấy đồ mình mua đã đến, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập hân hoan.

 

Anh shipper trẻ thấy Tả Dữu thì vô cùng xúc động:

 

“Dạ, chào cô Tả Dữu, đây là đồ của cô. Phiền cô kiểm tra giúp ạ.”

 

Tả Dữu liếc sơ qua là xác nhận hết, mỉm cười cảm ơn anh shipper.

 

Anh shipper cười ngại ngùng lắc đầu, sau đó đỏ mặt nhìn cô, lắp bắp:

 

“Cô… cô Tả Dữu, em là fan cô! Có thể xin chữ ký không ạ?”

 

Sau vụ bị fan vây quanh ở nhà ăn lúc trưa, Tả Dữu đã có chút quen với tình huống này, cô thoải mái ký tên cho anh shipper.

 

Anh chàng rời đi mà người như bay, trong lòng hò reo:

 

Nữ thần vừa xinh đẹp, vừa thân thiện lại không làm giá, tuyệt vời quá đi mất!

 

Động tĩnh ngoài cửa khiến mấy người trong biệt thự chú ý, đợi anh shipper rời đi, Lưu Duyệt cũng tiến đến xem.

 

Nhìn đống đồ Tả Dữu mua, Lưu Duyệt trợn mắt há hốc mồm:

 

“Cậu… mua nhiều vậy luôn á?”

 

“Nhiều hả?” – Tả Dữu ngơ ngác – “Thật ra mình còn nhiều món chưa đặt nữa, mà mai về rồi, sợ không mang nổi thôi.”

 

Lưu Duyệt muốn nói: cậu bây giờ mớ này là cũng mang không nổi rồi đó!

 

Nhưng chưa kịp phản ứng, Tả Dữu đã lôi vài hộp ra từ trong đống đồ và đưa cho cô:

 

“Nè, mình tặng cậu đó! Hôm qua cậu nói thích đồ trang sức của hãng này, mình thấy mấy món này đẹp nên mua cho cậu luôn.”

 

Lưu Duyệt vừa nhìn logo trên hộp là hít thở không nổi.

 

Cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi:

 

“Khoan khoan… cậu nói thật đó hả? Cậu mua mấy món này tặng mình á?”

 

Con gái mà, tán gẫu chủ đề gì cũng bắt đầu từ quần áo, trang sức hoặc trai đẹp.

 

Hôm qua lúc nói chuyện phiếm, Lưu Duyệt chỉ thuận miệng nhắc đến nhãn hiệu đó thôi, ai ngờ Tả Dữu lại nhớ kỹ, và hôm nay thật sự mua về luôn!

 

Mà nhãn hiệu đó, món rẻ nhất cũng phải vài chục triệu một món, tính sơ mấy món này chắc cũng trăm triệu rồi!

 

“Đúng rồi! Hôm qua cậu nói thích mà. Mình thấy đôi bông tai này cực hợp với cậu luôn á!”

 

Tả Dữu phấn khích mở một hộp, lấy ra đôi hoa tai bên trong.

 

Lưu Duyệt vừa nhìn suýt nữa ngất xỉu.

 

Đây chính là mẫu hot nhất mùa này của hãng đó, phía sau bông tai còn đính sáu viên kim cương nhỏ!

 

Cô thở không nổi.

 

“Không được, Tả Dữu, món này đắt quá rồi, mình không thể nhận được!”

 

Tả Dữu bối rối: “Gì chứ, mắc lắm sao? Mình thấy cũng bình thường mà, tại thấy hợp với cậu nên mua thôi, đừng áp lực quá. Mấy đồng này với mình cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.”

 

Cô vừa nói vừa vỗ vai trấn an Lưu Duyệt.

【??? Gì vậy trời? Không nhìn nhầm thì hộp đó là của hãng L đúng không? Sao Tả Dữu nói nghe như mua bó rau muống vậy? 】

 

【 Xạo quá đi! Tui mới tra giá cái mẫu đó, đôi hoa tai đó đủ mua một cái phòng trọ cũ rồi! Cô ấy không phải người thường à? 】

 

【 Không chỉ có L nha, dưới đất còn có đống hộp của D, P, H – toàn hãng xa xỉ nổi tiếng thế giới luôn á! Đừng nói với tui là cô ấy mua hàng fake để lên hình cho sang đó nha??? 】

 

【 Trời ơi! Không thể tin nổi! Người tui tưởng là bình thường nhất trong dàn khách mời – hóa ra là đại gia giấu nghề!!! 】

 

【 Phú bà à ơi, em đói lắm rồi, cho em xin cơm cứu mạng đi, hu hu hu... 】

 

"Rốt cuộc thân phận của Tả Dữu là gì vậy, thật sự không ai biết sao?"

 

Trong chương trình lần trước, Tả Dữu được giới thiệu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

 

Không ai nhắc gì thêm.

 

Lại thêm Tả Dữu luôn giữ thái độ khiêm tốn, mọi người cũng mặc định cô chỉ là dân công sở như bao người khác, có lẽ do ngoại hình xinh đẹp nên mới được mời lên show mà thôi.

 

Nhưng… hiện tại thì sao?

 

Xem ra thân phận của Tả Dữu không hề đơn giản như vậy.

 

Một người bình thường làm sao có thể ngay lập tức mua được nhiều món đồ hàng hiệu đắt đỏ đến thế?

 

Ánh mắt tinh tường của Hoắc Uyển Uyển cũng nhanh chóng chú ý đến đống đồ chất trên sàn — cô vô cùng kinh ngạc, trong đầu hiện lên cùng một nghi vấn với cư dân mạng: “Tả Dữu làm sao có khả năng mua nổi mấy thứ hàng hiệu phiên bản giới hạn này?”

 

Không thể nào!

 

Hoắc Uyển Uyển nhanh chóng đứng dậy bước tới chỗ Tả Dữu, muốn nhìn cho rõ hơn.

 

Nhưng mấy món đồ đó — từ hộp cho đến tem mác — trông thế nào cũng giống hàng chính hãng 100%.

 

“Cô… mấy thứ này thật sự là cô mua à? Hay là cửa hàng giao nhầm cho người khác rồi?”

 

Hoắc Uyển Uyển không tài nào tin nổi Tả Dữu lại có thể mua được toàn những món đồ xa xỉ thế này.

 

Tả Dữu chẳng buồn khách sáo, thản nhiên đáp:

 

“Thế này đi, nếu cô tìm ra được ai đó trùng tên trùng họ với tôi trong khu này, thì tôi sẵn sàng trả lại hết mấy món này cho người đó.”

 

Vừa nói, cô vừa đưa cho Hoắc Uyển Uyển tờ phiếu giao hàng có ghi tên, địa chỉ và thông tin liên hệ.

 

Hoắc Uyển Uyển cứng họng.

 

Dĩ nhiên cô ta biết ở quanh đây chỉ có một người tên Tả Dữu, không thể nhầm được!

 

“Dù cho là cô mua thật đi nữa thì cũng chưa chắc là tiền của cô!” – cô ta vẫn cố vớt vát.

 

Một người công sở bình thường làm sao có nhiều tiền đến vậy?

 

Ngay cả Hoắc Uyển Uyển lăn lộn showbiz bao năm cũng không dám vung tay mua hàng hiệu một cách hào phóng như thế.

 

Trên sàn toàn là những món trị giá hàng trăm triệu, thậm chí có thể lên tới cả tỷ!

 

Trong lòng Hoắc Uyển Uyển đầy ghen tức.

 

“Khoan đã, đây chẳng phải mẫu ví bản giới hạn sao? Cô làm thế nào mua được vậy?” –

 

Trình Hạc cũng ngạc nhiên chỉ vào một chiếc hộp đựng ví.

 

Anh ta từng muốn mua nhưng không chen được suất mua.

 

Tả Dữu nhìn ví, hờ hững nói:

 

“Tôi cũng không rõ lắm. Thấy đẹp thì đặt thôi.”

 

Lúc thanh toán cũng chẳng có thông báo gì đặc biệt, nên cô nghĩ ai cũng có thể mua được.

 

Trình Hạc không nói gì hơn, chỉ có thể giơ ngón tay cái:

 

“Cô đỉnh thật.”

 

Tiếng xì xào quá lớn, đến mức Lan Thanh Vũ đang ở bếp cũng nghe thấy.

 

Quay lại nhìn, cô thấy tất cả mọi người – cả dàn khách mời lẫn ekip – đều bu quanh Tả Dữu.

 

Trong lòng cô ta nghẹn đến cực điểm.

 

Tả Dữu cứ như vậy không chịu yên ổn một phút sao? Làm cái gì cũng phải khiến người ta chú ý như vậy?!

 

Đúng lúc Lan Thanh Vũ đang giận run người, đạo diễn gọi cô ta ra nói chuyện.

 

Gương mặt đạo diễn có chút e dè.

 

“Ờm... Thanh Vũ này, chiều nay em không bị thương chứ?”

 

Lan Thanh Vũ ngẩn ra, rồi cười gượng:

 

“Em không sao ạ. Sao vậy đạo diễn?”

 

Trong lòng cô ta bắt đầu bất an. Chẳng lẽ tổ chương trình phát hiện cô cố tình dàn dựng "tai nạn"?

 

Nhưng đạo diễn lại thở phào nhẹ nhõm:

 

“Không sao là tốt. Ừm… em có thể gọi điện báo lại với luật sư Tả Dục Thăng để anh ấy yên tâm không? Bên mình cam kết từ nay sẽ nâng cao mức đảm bảo an toàn cho khách mời, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như chiều nay nữa đâu.”

 

Cái gì?

 

Lan Thanh Vũ chết sững.

 

Mất vài giây mới hiểu ra:

 

Tả Dục Thăng đã gọi đến gây áp lực cho chương trình vì "tai nạn" của cô ta chiều nay!

 

Nếu không có người chống lưng mạnh đến vậy, đạo diễn đời nào lại phải nói chuyện với ngữ khí “nhờ vả” như thế?

 

Lan Thanh Vũ suýt nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh:

 

“Vâng, em sẽ nhắn lại với anh ấy. Cảm ơn đạo diễn.”

 

Sau khi đạo diễn đi, trong lòng cô ta mừng như điên.

 

Không ngờ Tả Dục Thăng lại để tâm đến cô đến thế!

 

Anh ấy vẫn luôn dõi theo từng hành động của cô trong chương trình.

 

Chiều nay chỉ một "tai nạn nhỏ", anh đã sốt sắng gọi đến tận nơi!

 

Cô nhất định phải cảm ơn anh thật tử tế!

 

Tối hôm đó, mọi người ăn xong đều sớm về phòng nghỉ.

 

Tả Dữu thì ngồi ngay giữa phòng, mở từng món đồ vừa mua để tận hưởng cảm giác “bóc seal”.

 

Bỗng điện thoại reo. Màn hình hiện: “Anh cả”.

 

Tả Dữu hơi chần chừ, rồi bắt máy.

 

Giọng nam lạnh lùng quen thuộc truyền tới:

 

“Tả Dữu, còn nhớ em từng hứa với tụi anh điều gì không?”

 

Cô ngơ ngác:

 

“Hả? Gì cơ?”

 

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như không có lời hứa nào đặc biệt cả.

 

Tả Dục Thăng nghẹn lời, nghiêm giọng:

 

“Em từng hứa sẽ không tự ý mạo hiểm, sẽ tham gia chương trình trong điều kiện đảm bảo an toàn tuyệt đối. Vậy mà chiều nay em làm cái gì? Sao dám tự mình đối đầu với kẻ bắt cóc?!”

 

Anh vừa nhớ lại đoạn video, vừa tức vừa sợ.

 

Nếu lúc đó Tả Dữu gặp phải một kẻ có vũ khí thật, chẳng phải đã nguy hiểm đến tính mạng rồi sao?

 

Tả Dữu giờ mới hiểu anh đang nói gì.

 

Cô gãi đầu cười gượng:

 

“Không sao mà. Em biết kiểm soát. Gã kia trông là biết chỉ mạnh mồm, tay cầm dao còn run. Em không xử lý nổi mới là lạ.”

 

Tả Dục Thăng biết tính em gái mình từ nhỏ đã ương bướng, biết nói cũng vô ích.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.