Đó là lời nhắn cuối cùng của bà mẹ gửi đến Ôn Cảnh Hình.
Nói xong mẹ cô dặn thêm mấy câu đại loại "nhớ quay hình cho tốt", "mai nhớ về nhà", rồi dứt khoát cúp máy.
Ba Tả trừng mắt nhìn cái điện thoại bị cúp ngang, sững người tại chỗ.
“Tôi... tôi còn chưa nói được câu nào với con gái mình mà!”
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, ông có bao nhiêu điều muốn nói với con gái bảo bối của mình đâu!
Đặc biệt là muốn cô mau chóng cắt đứt với tên sói con Ôn Cảnh Hình kia!
Đừng có giả giả thật thật gì nữa, giả nhiều thành thật bây giờ!
Mẹ Tả hờ hững liếc ông một cái, giọng bất mãn: “Có khí phách chút đi. Giờ nói trong điện thoại cũng vô ích, giỏi thì mai Tiểu Ôn tới, ông tự ‘tâm sự nhẹ nhàng’ với nó đi.”
Dù bà cũng không ghét Ôn Cảnh Hình.
Nhưng nếu muốn cưới viên ngọc quý của nhà bà, thì dễ thôi à?
Trước hết phải vượt qua được cửa của ba Tả và mấy anh trai đã.
Còn bài kiểm tra của bà thì... để sau tính.
Nghe vậy, ba Tả im bặt.
Ông ngẩng đầu nhìn bà xã, thậm chí còn muốn bật thốt lên một câu: Xin lỗi em, anh quá nông cạn rồi.
Thì ra bà không phải là dễ tha thứ cho thằng nhóc kia như ông tưởng, mà là đang chơi bài “mặt trắng” chủ động.
Và bà nói đúng!
Nói trên điện thoại chẳng giải quyết được gì, mai Ôn Cảnh Hình tới tận cửa, xem ông xử lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847503/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.