Vừa rồi Vân Liễn lấy cớ đi WC kêu Vệ Huân ra ngoài, thật ra là để giải thích chuyện trên núi hồi sáng, kêu Vệ Huân đừng để trong lòng. Vốn dĩ Vệ Huân đã không để trong lòng, chỉ là Vân Liễn thận trọng, sợ mình không giải thích rõ ràng thì Vệ Huân không còn chút ấn tượng tốt gì với Vân Anh nữa, nên mới không nhịn được nói thay Vân Anh vài câu. Tuy từ sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy Vân Anh và Vệ Huân không hợp nhau, cũng biết không thể nào có chuyện Vệ Huân thích em gái mình, nhưng vì Vân Anh thích Vệ Huân, nên hắn hy vọng Vân Anh giữ ấn tượng tốt nhất có thể trong lòng Vệ Huân.2
Vệ Huân thì không có nhạy cảm như Vân Liễn, đối với hắn, Vân Anh cũng không khác gì các cô gái hắn gặp thoáng qua trên đường, cùng lắm là mang cái danh em gái Vân Liễn nên mới có thể xuất hiện được trong các buổi tụ tập của bọn họ, không hơn, ngay cả nhìn thêm một cái hắn cũng không muốn, nói gì tới thích hay không thích.
Hắn không nói thêm gì với Vân Liễn, chỉ tỏ vẻ mình đã biết sau khi nghe Vân Liễn nói xong, sau đó hắn và Vân Liễn rời khỏi nhà vệ sinh về phòng riêng, nhưng Vệ Huân và Vân Liễn chưa từng nghĩ đến việc vừa mở cửa ra, thế mà lại thấy Vân Anh đang khóc.
Vân Liễn thấy em gái mình khóc, vội vàng đi qua hỏi, "Sao vậy Tiểu Anh?"
Vân Anh nghe thấy cũng không nói lời nào, lại khóc lớn hơn.
Vân Liễn không hiểu lắm, bọn họ mới ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151434/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.