Yến Thanh Trì cảm thấy bộ dáng ngây thơ mềm mại của bé thật đáng yêu, vươn tay xoa xoa mặt bé, Kỳ Kỳ tốt tính để y xoa, cũng không tức giận, còn cười cười với y. 
Bé cười như vậy, ngược lại làm Yến Thanh Trì ngượng ngùng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu bảo bảo còn đang ngủ." 
"Vậy khi nào em có thể ra chơi với a?" Kỳ Kỳ vừa nói, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt bụng y, hỏi, "Em nghe anh nói chuyện không? Bảo bảo?" 
Chính bé vẫn còn là một bảo bảo đấy, lúc này lại kêu người khác là bảo bảo, Yến Thanh Trì nhịn không được cười ra tiếng, ôn hoà trả lời, "Chờ mấy ngày nữa, em sẽ có thể ra chơi với con." 
"Vậy em thích chơi cái gì nha? Con có thể lấy đồ chơi của con cho em." 
Yến Thanh Trì ôn nhu nhìn bé, "Em thích con," Y nói, "Nên con muốn chơi cái gì với em, em đều sẽ vui vẻ." 
Kỳ Kỳ nghe y nói như vậy, hơi thẹn thùng, sáp lại gần bụng y hôn một cái, nhỏ giọng nói, "Con cũng thích em." 
Đột nhiên Yến Thanh Trì cảm thấy thật ấm áp, có hơi cảm động, có hơi ấm áp, thậm chí có hơi cảm kích, y nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sờ sờ đầu Kỳ Kỳ. 
https://www.wattpad.com/user/idecidedtobegay 
Ngày 7 tháng 9, con của Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cuối cùng cũng đi tới thế giới này. 
Hiệu quả thuốc tê giảm dần, lúc Yến Thanh Trì tỉnh lại, Giang Mặc Thần đang ngồi trên ghế bên mép giường y, thấy y tỉnh, lúc này mới lộ ra nụ cười thường ngày. 
Yến Thanh Trì cười cười 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151567/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.