Yến Thanh Trì nhận được điện thoại của Vệ Lam lần nữa là ở sáng hôm sau, Vệ Lam nói, "Tôi đã cho người mang anh ta đi, không đưa về quê anh ta, anh ta không dám về, nên chọn một chỗ khác, sau này sẽ không về đây nữa."
"Được."
"Trước khi đi Nguyên Minh Húc nhờ tôi giúp anh ta chuyển lời xin lỗi đến hai người, tuy tôi cảm thấy có lẽ cậu không cần, nhưng anh ta cũng đã nói rồi, nên tôi vẫn nói với cậu."
Yến Thanh Trì cười một cái, "Đúng là tôi không cần, chuyện anh ta làm không phải một câu xin lỗi là có thể tha thứ, nhưng tôi cũng không cần tha thứ cho anh ta, dù sao sau này cũng không gặp lại."
"Đúng vậy, cứ như thế đi, xong chuyện này rồi, tôi đi bận chuyện khác."
"Ừ, có việc lại liên hệ." Yến Thanh Trì nói xong, cúp máy.
Vệ Lam nhìn di động trong tay, thở dài, hắn nhớ tới lời nói trước khi Nguyên Minh Húc đi, "Trước kia tôi vẫn không cảm thấy mình sai, tôi cảm thấy sao tôi lại sai được, nếu Yến Thanh Trì không xuất hiện, nếu Giang Mặc Thần vẫn đối với tôi như trước, như vậy không phải tôi vẫn sống rất vẻ vang sao? Thẳng đến khi tôi bị Chu Dĩ Hành nhốt lại, tôi ở nhà anh ta không sống được một ngày như con người, mới phát hiện so với Chu Dĩ Hành, quả thật Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì chính là thiên sứ, bọn họ chán ghét tôi đến thế, cũng chưa từng nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn này đối với tôi? Nhưng Chu Dĩ Hành thì sao?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1151568/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.