Trường trung học số ba chiếm diện tích rất rộng, có sân bóng rổ riêng biệt, còn có một đường chạy trải nhựa lớn, cách đầu còn lại của đường chạy không xa là vài sườn núi nối liền với nhau và “khu rừng nhỏ” với nhiều loại cây.
Khu rừng nhỏ là một nơi thích hợp để tụ tập, nói chuyện và lén giải quyết mâu thuẫn. Đặc biệt là vào buổi tối, xung quanh tối đen như mực, bóng cây rậm rạp, cành cây đung đưa như những chiếc sừng của ma quỷ khiến ba cô gái nhỏ Ngô Tuyết, Trần Lệ và Lý Đồng căng chặt da đầu, không dám hít thở quá tùy ý.
Vân Xu cũng hơi sợ, sao khu rừng nhỏ này lại âm u dữ vậy?
Nhưng cô không thể phá hủy thiết lập kiêu căng ngạo mạn của nguyên chủ được. Cô đi tới một gốc cây to, tựa lưng vào đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba người, lên tiếng trước: “Nhận tiền làm việc, đây là quy tắc. Các cậu cầm tiền của tôi, thế nhưng lại đánh tôi một trận, nói như nào cũng không hợp lý nhỉ?”
Lý Đồng đẩy mắt kính lên, biết điều không biện luận mà hỏi thẳng: “Cậu tính như nào?”
Ngô Tuyết và Trần Lệ cũng lo lắng nhìn chằm chằm Vân Xu.
“Không giấu gì các cậu, đây là lần đầu tiên tôi bị đánh.” Hơn nữa còn là lần đầu tiên của cả hai Vân Xu.
Kiếp trước, trừ việc sức khỏe không tốt ra thì chuyện gì Vân Xu cũng là nhất. Ở nhà có bố mẹ, anh trai nuông chiều, trên trường có giáo viên, bạn bè khen ngợi, thái độ của y tá nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-bi-tu-hon-cua-nam-chinh/860322/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.