Cuối cùng nàng cũng biết tại sao mình lại bất an, bởi nàng cảm thấy tiến độ hiện tại không chỉ quá nhanh, quá dễ dàng mà còn giống như đang đánh cắp của người khác.
Nàng không phải là nguyên chủ, hiện tại mọi thứ chỉ như là mượn xác sống lại, dường như những điều này không nên thuộc về nàng.
“Đừng nghĩ lung tung.”
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Tiết Ninh nhìn về phía Tần Giang Nguyệt, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của hắn: “Đi xuống hồ Kính đi.”
“Tại sao?”
Nàng hỏi, nhưng Tần Giang Nguyệt không trả lời, chỉ thúc giục nàng nhanh chóng đi.
Tiết Ninh chần chừ một lát nhưng vẫn làm theo lời hắn, dưới sự chứng kiến của hắn, từ từ lặn xuống hồ Kính.
Khi nước dâng lên tới xương quai xanh, nàng không đi sâu vào nữa, quay người lại, nhìn xa về phía nam nhân trên bờ.
Tần Giang Nguyệt mặc áo rộng tay dài, tóc dài xõa xuống, bay bổng như tiên.
“Cởi quần áo ra.”
“?”
Mọi bất an của Tiết Ninh đều đông cứng lại vào khoảnh khắc này, nàng ngạc nhiên nhìn hắn, không thể tin được mà nói: “Ngươi nói gì?”
Nàng nghĩ mình đã nghe nhầm, cần xác nhận lại thì nghe Tần Giang Nguyệt lặp lại: “Cởi quần áo ra, làm theo lời ta nói.”
Mây dông càng dày đặc, tia chớp thỉnh thoảng lướt qua, tiếng sấm ầm ầm liên tiếp vang lên.
Tiết Ninh lại bắt đầu cảm thấy bất an, cổ họng khô rát, nàng và Tần Giang Nguyệt nhìn nhau từ xa trong thời gian dài, cuối cùng trong nước, nàng từ từ cởi buộc dải lưng của mình.
Gió dưới tầng mây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/2725355/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.