"Trước kia sao anh không cảm thấy em biết nói chuyện như thế nhỉ?" Hoặc nói là không giống một người chút nào. Nếu em họ lúc nào cũng thông minh như vậy, Diệp Chí Cường sẽ ly hôn sao? Hay là nói em họ vẫn luôn giả vờ, cố tình chờ Diệp Chí Cường ngoại tình, nắm được bằng chứng rồi dứt khoát tống ra khỏi cửa?
Không biết Thư Kiến Dương đang suy nghĩ gì, Thư Nhan hỏi thăm tình hình hai căn nhà kia.
"Vị trí nhà ở rất tốt, giá cả em đưa ra cũng không cao, rất nhiều người hỏi, tin rằng sẽ sớm bán được thôi." Thư Kiến Dương cảm thấy Thư Nhan không nên bán hết nhà: "Em có muốn giữ lại một căn không? Lỡ như... Em và bọn trẻ trở về cũng có chỗ nghỉ chân."
Anh ấy không nói hết, nhưng Thư Nhan hiểu anh ấy lo lắng điều gì. Một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ đến nơi khác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có một căn nhà nhỏ ở quê coi như giữ lại đường lui.
"Hay là đừng đi nữa. Anh ba của em không có bản lĩnh lớn, nhưng che chở cho ba mẹ con em thì vẫn được." Một người phụ nữ như cô dẫn theo hai đứa bé còn mang theo nhiều tiền như vậy, đến một nơi xa lạ không ai biết đến mình. Lỡ như xảy ra chuyện gì, ngay cả một người hỗ trợ cũng không có. Ở Tây Thành tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc cô.
Thư Nhan mỉm cười biết ơn: "Chủ yếu là em muốn đi đến một nơi không ai biết mình để bắt đầu lại từ đầu. Tây Thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/2739144/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.