Cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra ngắn gọn. Thẩm Tịnh tuy rất vui khi được ra ngoài mở mang tầm mắt, nhưng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Mục Thiên Phong, sư tỷ Thanh Trúc hình như chưa nói với huynh thời gian và địa điểm."
"Không sao, đến lúc đó sẽ biết thôi."
Mục Thiên Phong tỏ ra không quan tâm, đặt lại Thẩm Tịnh vào suối nước nóng.
Thấy Mục Thiên Phong đã nói vậy, Thẩm Tịnh cũng không nghĩ nhiều, yên tâm nhắm mắt, tận hưởng làn nước ấm bao bọc quanh mình.
Đến khi Thẩm Tịnh tỉnh lại, trời đã tối đen. Mục Thiên Phong đến đón cậu về động phủ.
"Ngươi đã thu dọn xong chưa?"
Thẩm Tịnh bay lên, lượn một vòng quanh động phủ, cảm giác bên trong chẳng có gì thay đổi cả.
Mục Thiên Phong gật đầu: "Ta đã lấy một bình đan dược Bích Cốc, mang theo vài món vũ khí, thế là đủ rồi."
Thẩm Tịnh ừ một tiếng, quyết định tin tưởng vào khả năng thu dọn của Mục Thiên Phong.
Dù sao trong nguyên tác, Mục Thiên Phong cũng là người có kinh nghiệm phong phú trong các chuyến thám hiểm.
—
Hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên từ lớp sương mờ, tỏa ra quầng sáng màu đỏ nhạt, Thẩm Tịnh mở mắt, bay đến bên cạnh Mục Thiên Phong, thúc giục hắn nhanh chóng đi tìm Tống Thanh Trúc.
Mục Thiên Phong thu hồi linh lực, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, cầm đại đao lên rồi đi thẳng đến khu vực tập trung của tông môn.
Trên tấm bia đá của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-yeu-dao-cua-nam-chinh/2847625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.