"Ngươi có ý gì đây?"
Ma vương nheo mắt lại, ánh mắt b*n r* lửa giận: "Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi."
Thẩm Tịnh lấy lại hơi thở, liếc mắt nhìn Ma vương.
Sớm biết kẻ phản diện lại như thế này, lúc đầu y nên cùng Mục Thiên Phong liều mạng xông ra, nhưng giờ có hối hận cũng vô ích.
Y chỉ hy vọng Mục Thiên Phong có thể lấy được vài manh mối có ích.
Ma vương hiểu nhầm sự im lặng của Thẩm Tịnh thành phản kháng, lửa giận càng bùng lên, hắn hừ lạnh: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
Thẩm Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì Ma vương đã phất tay: "Đem tên nhân tộc kia đến đây cho ta."
"Ma vương đại nhân, ngài nói là..."
Ma vương liếc mắt, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận: "Chủ cũ của thần khí, Mục Thiên Phong."
Nếu để Ma vương đi tìm người ngay lúc này, kế hoạch của Thẩm Tịnh và hắn coi như tan thành mây khói.
Thẩm Tịnh hít sâu một hơi, rồi cố nén giận, chặn trước mặt Ma vương: "Ta chưa nói là không chịu làm vũ khí của ngươi."
Ma vương lại không thèm nghe lời này, lạnh lùng nhìn Thẩm Tịnh: "Sao? Phải đợi đến lúc ta bắt được chủ nhân của ngươi rồi ngươi mới hối hận? Ngươi nghĩ chúng ta ma tộc là thứ rác rưởi nào cũng nhặt à?"
Hắn chẳng thèm để tâm đến lời giải thích của Thẩm Tịnh, chỉ một lòng muốn đưa Mục Thiên Phong đến.
Thuộc hạ lập tức lui ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-yeu-dao-cua-nam-chinh/2847679/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.