Viên Bất Chu bị lòng đố kị công tâm, triển khai Bách Hoa Phiến.
Lăng Trần Sóc vươn tay ôm eo Vân Triệt, thân hình bỗng nhiên chuyển một cái, dùng lưng bản thân chặn lại cơn gió lạnh thấu xương.
Cát đá đầy trời, cỏ cây gãy rụng.
Cơn gió của Bách Hoa Phiến giống như lưỡi dao sắc bén, vẽ ra một vết máu thật sâu sau lưng Lăng Trần Sóc.
Nhìn thấy Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt, hai mắt Viên Bất Chu càng đỏ hơn, hung hăng quạt thêm hai cái.
Lăng Trần Sóc một tay ôm Vân Triệt, một tay xuất kiếm, ngăn cơn gió lại.
Ánh kiếm như nước, kiếm khí như hồng (cầu vồng).
Trực tiếp bức lui Viên Bất Chu hai bước.
Đột nhiên, lam y phá không mà đến, một tay đỡ lưng Viên Bất Chu, nói một tiếng “Sư bá”.
Viên Bất Chu lúc này mới miễn cưỡng đứng yên, khẽ gật đầu.
Vân Triệt giương mắt nhìn lên, trước mắt là một kẻ thân mặc lam y thêu chỉ vàng, giữa mày khảm một viên lam ngọc, ôn tồn lễ độ, đúng là đại đồ nhi Lam Thần Hoa.
Nhìn thấy Vân Triệt, Lam Thần Hoa ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hơi gật đầu nói: “Sư tôn.”
Vân Triệt nhìn Lam Thần Hoa một cái, không nói gì.
Không qua bao lâu, mấy trăm đệ tử Thanh huy Tông đã tới phía sau Lam Thần Hoa.
Từ Dao Thần, Ninh Thi Ngọc cũng ở trong đó.
Nhìn thấy Vân Triệt, đám tiên tu đều lần lượt cúi đầu.
Để ý thấy cánh tay Lăng Trần Sóc đang ôm eo Vân Triệt, Ninh Thi Ngọc hô to một tiếng, nói: “Lăng Trần Sóc ngươi quá không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-su-ton-chi-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/2455830/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.