Edit: Manh Manh
Phía bắc Duyên Lăng Thành, có Vọng Hư Sơn.
Môn phái đứng đầu Thập Tam Châu, Thanh Huy Tông tọa lạc tại nơi đó.
Núi non trùng điệp, trúc lâm rậm rạp, mây khói lượn lờ.
Nhìn lên Vọng Hư Sơn, vô số mái hiên chót vót của cung điện lộng lẫy ẩn ẩn sau rừng sâu và mây mù.
Dưới chân Vọng Hư Sơn, một cánh cổng bạch ngọc đồ sộ sừng sững đứng đó.
Phía trên đỉnh cổng khắc thật sâu ba chữ "Thanh Huy Tông", khí thế bàng bạc, kim quang rạng rỡ.
Ba mươi sáu cung, đều là động thiên phúc địa.
Ngăn cách nóng lạnh, bốn mùa như xuân.
Dọc theo sơn môn đi vào, kỳ hoa tiên thảo rực rỡ như mây, hai bên đường đều là hoa sen vàng buộc vải lụa hồng văn, đón lấy gió núi, khi rơi xuống, khi lại bay lên.
Men theo đường lớn đi đến tiền điện, chính điện trước mắt nguy nga trong mây, hai tên tiên tu này đều là một thân bạch y thêu hoa sen vàng tiểu đệ tử Thanh Huy Tông, từ hành lang nhỏ của cửa chính phía đông đi qua, một đường khe khẽ nói nhỏ.
Hai tên tiên tu này, đúng là hai tiên tu ở Thiên Mục Hồ Trà Lâu ăn một trận hành hung của Ninh Thi Ngọc, độc nhãn tiên tu cùng hôi đạo bào.
Tiên tu đạo bào đẩy đẩy độc nhãn, nhẹ giọng nói: "Khí thế quả thực rất đỉnh nha, không hổ là môn phái đệ nhất Thập Tam Châu......"
Độc nhãn khinh thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-su-ton-chi-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/2455887/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.