Edit: Manh Manh.
Ngẩng đầu không thấy trời, cúi đầu chẳng thấy đất.
Mây đen nặng nề đè lên mặt biển, trên biển gió tanh quét qua từng trận.
Trong phạm vi ngàn dặm, mặt biển đỏ tươi đều đã bị nhuộm thành màu đen huyết sắc.
Vô số thi thể | đầu | tàn*¹ | xương cốt phiêu dạt trên mặt biển, dính bê bếch máu, dẫn tới vô số chim ưng bay tới xoay quanh rên rỉ, thi nhau ngậm mổ đến máu chảy đầm đìa | bên trong cơ thể | thật ô uế.
Máu cùng thịt, vẩy ra đầy trời.
*¹Những thứ còn sót lại (của cơ thể).
Cái gọi là luyện ngục của thế nhân, chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Nhưng mà những người ở trong đó đã sớm không còn cảm nhận được mùi tanh hôi này.
Tay trái Vân Triệt cầm theo trường kiếm máu tươi đầm đìa, một thân bạch y thêu kim vân nhiễm máu ướt sủng, đã không thể phân biệt được màu sắc ban đầu.
Cửu trọng khảm bảo kim liên như cũ vẫn đoan chính không nghiên không lệch trên đỉnh đầu, tóc mai buộc một bên hoàn toàn không loạn chút nào.
Con ngươi như lưu ly ánh lên biển máu mênh mông một mảnh, lại không có bất luận cảm xúc gì.
Hắn hư hư thực thực đi trên mặt biển đen như than, bước chân không khỏi lảo đảo, nhưng sống lưng vẫn như cũ, thẳng tấp như trường thương.
Đã 300 năm chưa từng bị thương, lần này bị thương tựa hồ có chút nghiêm trọng.
Chưa nói đến cả người vỡ nát, xương sườn không biết đã bị chặt đứt mấy cây, ngay cả linh lực cũng hầu như không còn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-su-ton-chi-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/2455891/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.