Edit: Manh Manh
Duyên lăng cuối xuân, hoa rơi thành vũ.
(Vào cuối mùa xuân, hoa rơi như mưa)
Trong hẻm Thanh Quả, cửa hàng san sát hai bên đường, phố xá người đến người đi.
Phàm là khe hở nhỏ nào bên đường, là người bán hàng rong liền lập tức dọn vào, lấy hàng hoá ra trưng bày ở trong mấy cái sọt hoặc là kệ nhỏ tạm thời.
Có người đánh trống bỏi*¹ thu hút khách hàng, có người cười tủm tỉm cầm đồ chơi năm màu làm bằng đường, cũng có người vẫn như trước đến nay đi qua đi lại trong đám người lớn tiếng thét to hồ lô ngào đường đây.
*¹Trống bỏi là một loại trống nhỏ, cán dài, hai bên mặt trống có hai sợi dây, đầu dây có mắc hai cái cục, lắc qua lắc lại hai cái cục đó đánh dô cái trống á.
Bên đường, trong một trà lâu đã không còn chỗ ngồi, tiên sinh kể chuyện trên đài lưỡi xán hoa sen mà nói đến chuyện xưa của tiên môn, dẫn tới một mảnh trầm trồ khen ngợi dưới đài.
"Vân tiên sư vì không muốn thương tổn đến phàm nhân, nên đã lẻ loi một mình ở trên Tây Hoang Hải đối chiến với mười chín đại Yêu Vương, chỉ bằng một thanh Chư Thiên Kiếm đã giết đến thiên địa thất sắc, làm cho mười chín đại Yêu Vương cùng mấy vạn yêu binh không còn manh giáp!" Tiên sinh kể chuyện xếp quạt lại, nói, "Từ khi Vân tiên đến Tây Hoang Hải, trong phạm vi ngàn dặm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thu-su-ton-chi-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/2455889/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.