Mọi người thảo luận xong thời gian và địa điểm gặp mặt rồi mới chịu giải tán.
Hứa Thị nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiền Thị: "Hạt dẻ ở trấn trên có phải do ngươi nói không? Nếu không tại sao thôn dân lại đều đi ngang qua chỗ chúng ta dọn hàng chứ, bình thường bọn họ sẽ không bao giờ đi tới đây."
Tiền Thị vội vàng cúi đầu lắp bắp nói: "Con thật sự không nói, tự cắt đứt đường tài lộc của mình, con không ngốc như vậy."
Hứa Thị thấy nàng ta không chịu thừa nhận, đành coi như vận may không tốt, bị người khác phát hiện.
Tiền Thị thấy mình may mắn thoát nạn, vội vàng lấy hết can đảm: "Dũng ca, ta về nhà ngoại nói một tiếng, sáng mai sẽ đi cùng chàng lên núi, dù sao trong số đám người mà chàng mang theo cũng không thiếu mấy người bên nhà ngoại của ta."
Cố Nhị Dũng lúc này vẫn còn hơi tê liệt vì chuyện cãi cọ, hắn không kiên nhẫn phất tay: "Tuỳ nàng."
Ngày hôm sau.
Thôn dân tụ tập ở đầu thôn từ sớm, hầu như mỗi nhà mỗi hộ đầu có người khỏe mạnh đến đây.
Còn cha và đệ đệ của Tiền Thị cũng đến nhà họ Cố từ sớm, vừa đúng lúc đến giờ ăn sáng, bọn họ vui về ăn mấy bát cháo và mấy cái bánh ngô.
Tiền lão đầu giơ tay quệt miệng, hoàn toàn không để ý đến sự ghét bỏ của người khác: "Thông gia à, lân này là các ngươi làm không đúng rồi, ta đã gả bảo bối khuê nữ của ta cho nhà các ngươi, nhà các ngươi phát hiện ra thứ tốt như vậy mà không gọi nhà họ Tiền chúng ta cùng đi, thật sự khiến ta quá thất vọng, ôi! Hôm qua cũng là khuê nữ của ta chạy vê nhà nói với ta, ta mới biết! Bộ xương già này của ta cũng không trèo nổi núi, hay là các ngươi cứ trực tiếp lấy đồ ra chia một nửa cho ta mang đi, xe của cha con ta cũng đã đẩy đến rồi! Không đi theo các ngươi lên núi gây phiền phức nữal"
Cố Nhị Dũng vừa nghe, liền nổi giận bùng bùng, trừng mắt nhìn Tiền Thị.
Tiền Thị thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Cha, không phải con đã nói với cha rồi à, hạt dẻ trong nhà đã bán hết rồi, nếu cha không trèo nổi thì cứ nghỉ ngơi trong sân này, để đệ đệ con đi theo tỷ phu lên núi, có tỷ phu ở đó, đảm bảo có thể giúp cha tìm được hạt dẻ."
Tiền lão đầu bĩu môi: "Được rồi, vậy thì ngươi trưa nay đi cắt ít thịt, ta sẽ ở lại chờ."
"Vâng, được ạ." Tiên Thị vội vàn
Mãi đến gần chiều tối, trong thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mất tập trung vội vàng bước ra ngoài.
Nàng nhìn thoáng qua trong đám đông, không thấy bóng dáng nhị ca, tim Cố Tâm Nguyệt khẽ chùng xuống.
Một dự cảm không lành ập đến.
Vừa đến cửa nhà họ Cố, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ trong sân.
"Các ngươi đã làm gì tiểu nhi tử của ta? Tại sao các ngươi đều đã xuống núi, còn nhi tử của ta đâu? Các ngươi mau dẫn người đi tìm đi." Người nói chính là cha ruột của Tiền Thị.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đỡ lấy Hứa Thị đang tái mặt ở bên cạnh, quay sang hỏi thôn trưởng: "Chuyện gì vậy?”
Thôn trưởng bất lực thở dài, lên tiếng giải thích: "Hôm nay chúng ta lên núi, lúc đầu cả nhóm đều đi cùng nhau, sau đó ởi loanh quanh trên núi nửa vòng cũng không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ, mọi người chuẩn bị quay về, ai ngờ đệ đệ của Tiền Thị nhất quyết không chịu xuống núi, còn không nghe lời khuyên của Cố Nhị Dũng, cố chấp đòi vào rừng bắt thú, sau đó thì lạc mất."
"Vậy nhị ca của ta thì sao?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng hỏi.
"Nhị ca của ngươi... hắn cũng đi vào rừng đuổi theo, ban đầu chúng ta định cùng đi, sau đó chúng ta nghe thấy tiếng gầm của dã thú ở gần đó, liền vội vàng chạy xuống núi nhưng các ngươi đừng lo, tiếng dã thú đó có vẻ phát ra từ hướng khác." Thôn trưởng buồn bã nói.
Ban đầu Cố Nhị Dũng chịu dẫn bọn họ lên núi, mặc dù hầu hết mọi người không nói ra nhưng trong lòng mọi người vẫn rất biết ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-98.html.]
Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách tiểu tử nhà họ Tiền kia quá vô nhân tính.
Quan trọng là Tiền lão đầu vẫn luôn mắng mỏ om sòm, nhất quyết thúc giục mọi người lên núi tìm kiếm.
Ngay cả Tiên Thị cũng liên tục khóc lóc bên cạnh, cầu xin Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân hãy để đại ca và tam ca lên núi tìm kiếm đi, đệ đệ của con còn nhỏ lắm."
Nhìn thấy mặt trời đã yếu dần, những người nhà họ Cố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đại Thanh Sơn, sắc mặt u ám.
Xét về lý trí, Cố Nhị Dũng là người thôn Lê Hoa quen thuộc nhất với Đại Thanh Sơn, thể lực cũng tốt nhất, khả năng xảy ra chuyện không lớn, lúc này có lẽ hắn đã bị tiểu tử nhà họ Tiền kia liên lụy.
Nhưng là người nhà, bọn họ không thể tiếp tục ngồi chờ chết, Cố Tam Thanh là người đầu tiên đứng ra: "Cha, mẫu thân, con lên núi tìm kiếm, con đã đi con đường này với nhị ca rất nhiều lần rồi, con quen đường. "
"Con cũng đi." Cố Đại Sơn vội vàng tìm một con d.a.o chặt củi rồi cũng đứng ra.
"Lão đại, con đừng đi, ta đi cùng lão tam, nếu có chuyện gì bất trắc, đừng quên con là lão đại trong nhà." Cố lão đầu vội vàng ngăn lão đại lại.
Cố Tâm Nguyệt vừa định đề nghị cùng lên núi, mặc dù nàng không lên núi nhiều lần nhưng dù sao nàng cũng đã ở trên núi hơn hai năm, nàng hiểu một số kiến thức sơ cứu đơn giản, nếu nhị ca bị thương có lẽ có thể giúp được. Ai ngờ nàng vừa định mở miệng, Tống Dập đã ngăn lại: "Hay là ta đi theo tam ca, nhạc phụ tuổi đã cao, chân lại không tiện, hơn nữa các ngươi không cần quá lo lắng, có lẽ nhị ca đang trên đường xuống núi rồi, chúng ta chỉ đi đón hắn mà thôi."
Nói xong, Tống Dập gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, không đợi mọi người phản ứng lại, hắn liền kéo Cố Tam Thanh chạy về phía Đại Thanh Sơn.
g đáp. Những người khác thấy vậy cũng tức giận không thôi, nhưng vì thông gia đã đến tận cửa nên bọn họ đành phải cố nhịn.
Cố Nhị Dũng nhìn thấy dáng vẻ lất phất của đệ đệ Tiền Thị, không khỏi có chút lo lắng.
Đúng lúc sắp lên đường, Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, đưa cho hắn một gói đồ ăn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, đây là bánh bao đường đỏ muội mới hấp sáng nay, phòng khi về muộn, còn có thể lót dạ, ca giấu đi ăn vụng, đừng để đói bụng, cẩn thận mọi việc. `
Cố Nhị Dũng lặng lẽ nhận lấy, cất vào trong lòng, hắn lo lắng cả đêm, bánh bao đường đỏ nóng hổi của muội muội lập tức khiến trái tim phiền muộn của hắn được an ủi.
Mọi người lên đường được nửa ngày, trong thôn cũng náo nhiệt được nửa ngày.
Mọi người trong thôn đều ngóng trông, như thể sắp có một lượng lớn hạt dẻ lăn xuống từ trên núi vậy.
Chỉ có nhà họ Cố là lo lắng suốt nửa ngày, mặc dù Cố Nhị Dũng quen thuộc với đường núi, bình thường cũng ít khi gặp nguy hiểm, nhưng lần này dẫn theo nhiều người lên núi như vậy, không ai có thể nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.