Vừa mở mắt ra, nàng liền đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của Tống Dập.
Cố Tâm Nguyệt giật mình, không nhịn được thốt lên: "Tại sao ngươi lại về vào giờ này?"
Tống Dập vội vàng đưa ngón tay lên môi, ra hiệu nhỏ giọng: "Không sao, nàng ngủ tiếp đi, ta sang phòng bên.”
Cố Tâm Nguyệt thấy toàn thân hắn đã ướt đẫm nước tuyết, nàng vội vàng mặc quần áo đứng dậy: "Phòng bên lạnh, ngươi mau cởi quần áo lên giường sưởi ấm đi, ta rót nước nóng cho ngươi ngâm chân.” Nói xong, không để Tống Dập phản đối, Cố Tâm Nguyệt đã vội vàng đứng dậy.
Tối qua nàng cố ý đun nhiều nước nóng hơn, để trên bếp than phòng bên, sợ hai hài tử nửa đêm không khỏe, đun nước gấp không kịp, vừa khéo lúc này lại dùng được.
Lúc Tống Dập cởi áo ngoài, một bóng đen lập tức nhảy ra khỏi lòng hắn.
Cố Tâm Nguyệt giật mình: "Cái gì thế?"
Tống Dập cười khẽ: "Ta nhặt được một con ch.ó con bị cóng trên đường, không ngờ lúc này nó lại vui vẻ như thế." Hoài Cẩn và Tử Du nghe thấy tiếng chó sủa cũng lập tức tỉnh dậy: "Cha, cha về rồi!"
"Ừ, hai đứa ở nhà có ngoan không?" Tống Dập ngồi trên giường, vừa tận hưởng cảm giác ngâm chân nước nóng, vừa cười với hai hài tử.
"Hôm qua con bị sốt cả ngày, may mà có mẫu thân, mẫu thân cho con uống thuốc ngọt, còn chăm sóc con cả ngày, đến tối con đã khỏi." Tử Du vội vàng nũng nịu.
Hoài Cẩn lên tiếng xác nhận: "Đúng vậy, hôm qua muội muội bị sốt."
Tống Dập nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777474/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.