Hắn liền lên tiếng nói: "Chúng ta có thể không hỏi lai lịch của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn ở lại, có một điều, ngươi phải đảm bảo."
Thiếu niên nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu hỏi: "Ta muốn ở lại, ngươi nói đi."
"Bất kể ngươi là ai, đến từ đâu, sau này bất kể tình huống nào, đều phải đảm bảo không được làm hại gia đình chúng ta." Giọng điệu Tống Dập nghiêm túc, lại mang theo chút uy hiếp.
Ánh mắt thiếu niên kiên định, gật đầu với hắn: "Đa tạ các ngươi đã cho ta ở lại, mạng này của ta vốn là các ngươi cứu, đương nhiên phải nghe theo các ngươi."
"Được, hy vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay."...
Mãi đến khi trời gần tối, Cố Nhị Dũng mới thở hồng hộc bước vào nhà.
Mọi người vội vàng để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, Cố Tâm Nguyệt vừa định đi rót nước thì thấy Tống Thanh Hoan đã bưng nước đến.
Sau khi uống một ngụm nước, Cố Nhị Dũng mới thở phào, mở miệng nói: "Lần này quả nhiên không uống công đi!"
"Sao thế?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Hôm qua ta ngồi thuyền, một đường trôi xuôi, càng đi xuống, dòng nước càng chảy xiết, đêm qua đã đến ngoài thành phủ Thanh Châu," Cố Nhị Dũng vội vàng giải thích cho mọi người nghe: “Không ngờ con đường thủy này lại là một con đường tắt, sau này chúng ta đi theo đường thủy là có thể đến phủ Thanh Châu để dò la tin tức."
Mọi người nghe xong, quả nhiên đều tỏ vẻ mừng rỡ.
Bọn họ vẫn luôn ở trong sơn cốc hẻo lánh này, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777550/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.