Cố Tam Thanh bất lực vì mình là một gã độc thân, may là hắn được ăn no, thế là hắn bèn một hơi ăn liên hai chiếc, gật đầu nói: "Muội muội, chiếc bánh này đúng là rất ngon, sau này có thể làm nhiều lần nữa được không?”
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cười nói: "Tất nhiên là được! Thích ăn thì sau này chúng ta làm nhiều hơn, hơn nữa còn có thể thay đổi cách cuốn các món ăn khác."
"Vậy thì tốt quá!"
Bốn hài tử đều cúi đầu ăn bánh khoai lang, bên ngoài được chiên vàng giòn, bên trong lại mềm mại, ăn vào ngọt lịm, so với bánh tráng cuộn rau thì chúng thích ăn món này hơn.
Ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy bụng của mấy hài tử cũng đã căng tròn, bèn đề nghị: "Hoài Cẩn, Tử Du, đi nào, chúng ta cùng đi đưa cha các con đến thư viện, tiện thể đi dạo tiêu cơm!”
Trước đây quá bận, nàng vẫn chưa đưa Tống Dập đến thư viện. Vừa hay cũng coi như trải nghiệm một chút.
Tống Dập vốn đã thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra ngoài, nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, hắn từ từ bước chậm lại, chưa đi đến cổng lớn thì đã thấy ba mẫu tử từ phía sau đuổi theo.
"A Dập, ta đưa hai hài tử đi cùng ngươi đến thư viện nhé!"
Tống Dập quay đầu nhìn ba người cười, hắn không nói gì, trực tiếp nắm tay Hoài Cẩn, một nhà bốn người liền xếp thành một hàng.
Thời gian còn sớm, sáng sớm ở phủ thành, người đi đường còn chưa nhiều, bốn người nắm tay đi vê phía trước, cũng là một bức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777653/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.