"Cha và đại ca, hai người đi tìm Phi Vũ và Tần huynh, bọn họ có người, có thể giúp chúng ta tìm kiếm trước."
"A Nguyệt, nàng ở nhà trông hài tử, khóa cửa lại đừng ra ngoài, ta lo lắng sẽ có nguy hiểm."
"Được, cứ làm theo lời Tống Dập nói."
"Người yên tâm.”
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đồng ý, hiện tại chạy ra ngoài quả thực giống như ruồi mất đầu, huống chỉ trong nhà còn có hài tử và lão nhân.
Chờ mãi đến tận khuya, đám nam nhân nhà họ Cố mới lần lượt trở về.
Cố Tâm Nguyệt và mọi người hoàn toàn không có tâm trạng ngủ, sau khi dỗ dành Hoài Cẩn và Tử Du ngủ xong, nàng liền ra sân trước chờ đợi.
Lúc mọi người trở về, Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên hỏi: "Thế nào rồi? Tìm được chưa?"
Các nam nhân lắc đầu, Tống Dập mím môi, lắc đầu: "Nha môn cũng phái người nghiêm ngặt kiểm tra cửa thành, Tần gia và Phi Vũ đều phái hai đội nhân mã đi tìm, nhưng đều không có tin tức, e rằng khó khăn rồi."
Trương Thị nghe xong, liền sốt ruột muốn đi ra ngoài: "Ta lại đi tìm, thành Thanh Châu chỉ lớn như vậy, ta không tin là không tìm được. `
Sống chung hơn một năm nay, Trương Thị sớm đã coi Tiểu Lục như con ruột của mình.
Nàng ấy không thể để Tiểu Lục gọi một tiếng mẫu thân một cách uống phí được.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên ngăn cản: "Tẩu tử, đừng nóng vội, hiện tại trời tối như vậy, tẩu đi ra ngoài cũng không tìm được đâu, lại còn nguy hiểm nữa."
[Truyện được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2780528/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.