Hai người im lặng thật lâu, tưởng chừng như kim rơi cũng có thể nghe thấy âm thanh.
Cuối cùng Tống Kiều Thư thấy sắp muộn giờ cơm tối mới lên tiếng phá vỡ cục diện: "Kì thực có một cách, chỉ là con vô năng không làm được gì.
Nay mẫu thân đã tới, con đành đem chuyện nói ra biết đâu ngài có thể làm gì đó..."
Quan Thiên Đông nâng mí mắt, lòng bà dấy lên hi vọng nhưng vẫn giữ giọng thờ ơ: "Nói nghe xem, nếu trong khả năng của ta đương nhiên ta sẽ vì hôn sự đích trưởng tử mà làm."
Tuyệt nhiên không để lộ tham vọng liên quan tới hôn sự.
"Chuyện đã đến nước này, đơn thuốc ắt phải giao, suy cho cùng Ngô tiểu thư là con gái duy nhất Ngô gia, họ sẽ không để yên cho gia môn tuyệt hậu nên sẽ làm mọi cách để có phương thuốc.
Giao thì con giao được, cái chính con sợ không có kết quả còn đắc tội với người ta.
Nên con cần có một đại phu đứng ở giữa, nhận trách nhiệm chữa trị, để đề phòng bất trắc, người ta sẽ gánh chịu phần lớn." Nàng nâng chén trà nguội uống một hớp nhuận giọng.
Nói thì hay đấy, ai dám nhận chứ? Bà mỉa mai nghĩ.
Đa số đại phu đều không chuyên chữa trị hiếm muộn, họ có lý do để từ chối.
"Con đã nghĩ tới một người, người đó cũng chính là người dẫn Ngô gia tới đây."
Mắt Quan Tự Đông loé lên: "Ngươi nói...!Bách gia?"
"Vâng." Tống Kiều Thư gật đầu, vuốt cho tay áo phẳng phiu.
"Dù gì Bách đại phu vẫn là người đã chữa bệnh cho Ngô lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nu-ton-nuoi-bon-chong/2070376/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.