Thượng Thiên Thiếu Khanh vẫn là bộ dạng yêu ma ngạo mạn, là một tên không xem ai ra gì nhưng lại luôn để hắn ở trong tầm mắt, chỉ sợ liếc mắt một cái là sẽ không nhìn thấy nữa. Tống Liễu Dương thì vẫn luôn điềm tĩnh, không xốc nổi nóng nảy như Mộ Dung Uyên, cũng không láu cá điên cuồng như Tề Xuân Thụy, y không nói, nhưng trong lòng luôn là một mảng lửa lớn luôn phừng phừng cháy, bất cứ lúc nào cũng nguyện ý vì hắn mà nhảy vào dung nham. Tiểu Hắc cùng Băng Hỏa Tuyết Sư lại có chút giống nhau, lạnh lùng như băng, nhưng Tuyết Sư còn có chút trẻ con còn Tiểu Hắc thì lại giống như không quan tâm đến điều gì, đối với hắn không tỏ ra ân cần chu đáo nhưng nếu hắn cần thì ngàn vạn gian nan cũng không từ. Tử Điêu thì tương đồng Bách Phệ Thôn, giống như hai con chó nhỏ luôn to mắt nhìn, chỉ cần đợi hắn nhìn sang thì hai mắt liền sáng lên, bộ dạng vui vẻ bày ra hết trên khuôn mặt. Tô Thủy Nguyệt nhìn rồi lại nhìn, hắn có thể nói ra tất cả được sao, bọn họ sẽ không đến tìm Mộ Thanh Khê làm một trận long trời lở đất luôn hay sao?
\- Là do ta tự mình làm hỏng thai cho nên mới bỏ đi.
\- Tại sao ngươi phải đi! Trong bọn ta chẳng lẽ không có người mà ngươi muốn sanh con cho hay sao?
Thượng Thiên Thiếu Khanh nói đúng điều mà ai cũng muốn nói, cũng là điều mà Tô Thủy Nguyệt cảm thấy khó có thể giải thích được nhất.
\- Là do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-he-thong-khong-co-liem-si/1679094/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.