“Có bị thương không?”
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Thẩm Tương Nghi nhào vào ngực người trước mắt rồi òa khóc, hù dọa cả đám chim rừng sợ hãi bay tán loạn.
“Ta, ta giết người rồi!”
Thẩm Tương Nghi không ngừng gào khóc, giống như muốn trút hết tất cả sợ hãi và oan ức hôm nay vào trong ngực người này.
Bùi Vấn An bị nàng nhào vào trong ngực như thế làm cho hắn có chút luống cuống, thân thể cứng đờ muốn đẩy nàng ra.
Lại thấy ngón tay đang nắm vạt áo hắn run rẩy không thôi, bàn tay hắn chợt đổi hướng rơi xuống phía trước khẽ vuốt lưng nàng.
“Hôm nay chém giết thổ phỉ cứu được mạng người, Thẩm cô nương rất lợi hại.”
Có cơn gió thổi qua gương mặt nàng, là mùi máu tươi thổi tới từ trên người Bùi Nhị.
“Đại nhân, Tiểu Đào sẽ chết sao?”
“Không chết được, trên đời này, người có lo lắng trong lòng thì đều sẽ không dễ dàng chết được.”
Tiếng nức nở của Thẩm Tương Nghi nhỏ dần, lỗ tai dán vào lồng ng.ực hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Thật không?”
Bùi Vấn An cúi đầu xuống, hắn rũ mi mắt nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt: “Quân tử không nói bừa.”
Nàng ngửa mặt lên đối diện với ánh mắt của hắn, trong đôi mắt ấy không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ hay buồn bã.
Mặc kệ là đau khổ trong nhân gian hay là việc đất nước rơi vào hỗn loạn thì dường như hắn luôn có thể nhìn xuống bao quát chúng sinh, lắng nghe những lời cầu xin đau khổ của thế gian nhưng vẫn bình thản lạnh lùng như núi.
Nàng nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mary-sue-bo-tron-voi-nam-hai/2703532/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.