“Ta…”
Thẩm Tương Nghi sửng sốt, muốn đáp nhưng lại không đáp được, ngơ ngác xuất thần nhìn tấm lưng ngoài cửa sổ kia.
Bởi vì có cấm binh đi trước cũng không có thổ phỉ quấy phá nên tốc độ trở về kinh thành nhanh hơn so với lúc đi rất nhiều. Không quá nửa tháng xe ngựa đã đến ngoài thành Biện Kinh.
Đúng sáng sớm cửa thành mở rộng hết cỡ, thương nhân buôn bán mã phu bắt đầu ra vào cửa thành, cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo.
“Nếu như không gặp được Thẩm tiểu thư và Bùi đại nhân, Tô Ngôn sẽ không được nhìn thấy thành Biện Kinh nữa.”
Tô tiểu thư vừa xuống xe ngựa nói nói đã muốn hành đại lễ, Thẩm Tương Nghi vội vàng đi đỡ.
“Tô tiểu thư quá lời, cô thật sự không vào thành à?”
“Phụ thân ta nghe nói ta bị hại, trong lòng vô cùng nôn nóng, ta cũng viết suy đoán của Hồ tiên sinh gửi cho người rồi. Ông lo lắng ở kinh thành có nhiều kẻ tâm địa xấu xa nên dặn ta tạm thời không cần lộ mặt. Cũng phái nhiều gia đinh hộ vệ đến bảo vệ ta đến thôn trang ngoài kinh thành tránh nơi đầu sóng ngọn gió.”
“Như thế cũng là biện pháp tốt.”
Thẩm Tương Nghi lẩm bẩm nói, địch trong tối ta ngoài sáng, không bằng án binh bất động trước.
Tô tiểu thư tạm ngưng, chuyển sang Bùi Vấn An ở bên cạnh, nhẹ nhàng cười:
“Bùi đại nhân, có thể giúp Tô Ngôn một việc không?”
Bùi Vấn An đứng tại chỗ nhìn nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy lấy một khối ngọc bài từ trong ngực ra: “Đại nhân có thể giúp ta chuyển cái này lại cho thái tử không?”
Bùi Nhị không nhận: “Tô tiểu thư, bệ hạ hạ chỉ, gần đây muốn chọn tuyển Thái tử phi khác.”
Nụ cười Tô tiểu thư hơi nhạt đi, ánh mắt ảm đạm: “Đại nhân hiểu lầm, đây là khi sắc phong thái tử tặng ta, Tô Ngôn chỉ muốn vật về chủ cũ.”
Nàng ấy nói xong đưa món đồ cho Bùi Vấn An rồi bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác bước vội vài bước. Lại chỉ nghe thấy giọng nói không thay đổi của hắn từ phía sau truyền đến: “Mưa xuân ước cũ sau ngày tuyết đông, thời đã chẳng còn đợi người, Tô tiểu thư, có một số việc vẫn nên quên đi.”
Bóng dáng Tô tiểu thư ngưng lại nhưng không xoay người: “Tô Ngôn đã tỏ tường, mộng cũng nên tỉnh. Đa tạ Bùi đại nhân nhắc nhở.”
Từ đầu đến cuối Thẩm Tương Nghi không hé răng, nhìn Tô tiểu thư khập khiễng được người đỡ lên xe ngựa.
Lại quay đầu ngắm ngọc bài trong tay Bùi Nhị, trong lòng có chút hụt hẫng.
Thật ra Tô tiểu thư không biết, nếu không phải Mary Sue không đột nhiên xuất hiện, quả thật thái tử không thay lòng.
“Đi thôi.”
Hai người ngồi trên xe, sau khi Thẩm Tương Nghi im lặng rất lâu nàng gọi: “Bùi đại nhân.”
Bùi Nhị nâng mắt nhìn về phía nàng: “Hửm?”
“Ngài đã từng thích ai chưa?”
Bánh xe lảo đảo lắc lư, Bùi Nhị hơi nhướn đuôi lông mày, mượn ánh nến quan sát bóng dáng của nàng: “Cô nương nói thích như nào? Nếu cô nói là rượu đà càng nồng ý xuân lay, bức thêu uyên ương đảo sắc hồng...”
Chậc, đây đều là lời nói táo bạo tr.ần tr.ụi gì vậy Bùi Vấn An.
“Bùi đại nhân, cái ta nói không phải chuyện phong nguyệt, mà là... Là...”
Nhất thời Thẩm Tương Nghi nghẹn lời, tình cờ vén màn xe lên nhìn thấy một chiếc xe lừa kéo đi qua cạnh xe ngựa, trên xe chất đầy đồ ăn.
Nam tử đánh xe, nữ tử ngồi sau càng xe.
Trên đường đi nam tử đổ mồ hôi, nữ tử lập tức vươn người ra lau mặt cho nam tử. Nam tử cười cười dặn dò nàng ta ngồi cẩn thận chút rồi lại cùng nhau đi ngược ánh mặt trời.
Phu thê nhà bình thường sống một đời đơn giản, bình yên giản dị, một đời nhanh chóng trôi qua.
Bùi Nhị nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy từng hành động của hai người kia, hơi cụp mắt như đang suy ngẫm điều gì.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, xe chạy vào cửa thành một đường chạy qua phố phường, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng người xôn xao.
Cuối cùng nàng lại về đến thành Biện Kinh.
Xa phu dừng xe ở con hẻm đầu phố, Bùi Nhị nói: “Ta phái Đỗ Lại đổi xe đưa cô về, ta đã chào hỏi với trưởng công chúa bên đó, người nhà cô sẽ không phát hiện ra gì hết.”
“Được, vậy cáo từ.”
Thẩm Tương Nghi nghe xong gật gật đầu, nàng chỉ thấy may mắn bản thân còn sống trở về. Bùi Nhị nói gì nàng ngoan ngoãn làm theo là được.
Cứ nghĩ như thế, mới vừa đứng dậy cổ tay lại bị một lực đạo túm lấy, kéo về phía sau, trời đất quay cuồng.
Chóp mũi nàng tràn ngập mùi hương trên người hắn, một bóng người che trên đầu nàng: “Cô nương cứ thế mà đi thôi, không có gì... muốn nói với Bùi mỗ à?”
Hắn gần nàng như thế, gần đến độ hô hấp quấn quanh chóp mũi.
Nhưng người nọ còn trêu chọc nàng, ngón tay thon dài ngày thường ngâm trà làm thơ kia theo cánh tay tiến về phía trước từng chút một, tận đến khi đụng đến cổ, sườn mặt, lông mày, giữa môi. Lúc đầu là nhẹ nhàng chạm vào sau đó lại lưu luyến quên lối về.
Nàng nhìn đôi mắt kia, cực kỳ giống bầu trời đêm đầy sao ở Thọ Châu, xa xôi khó đoán.
Cuối cùng nàng giơ cánh tay lên đặt lên mi mắt, trên mặt nóng bừng, giữa môi lộ ra tiếng than nhẹ.
“Bùi đại nhân, ngài đừng nhìn ta như thế. Nếu ngài muốn hỏi số mệnh thì cứ yên tâm đi. Chỉ cần tránh Giang Ứng Liên kia là tiền đồ của đại nhân tựa gấm, bay xa vạn dặm.”
“Cô nương hiểu lầm.” Một bàn tay nhẹ nhàng kéo lòng bàn tay nàng ra, hòa nhã nói: “Bây giờ nếu Bùi mỗ không nhìn thêm mấy lần, sợ cô nương đi rồi sẽ không quay đầu lại nữa.”
“Ai, ai đi không quay đầu lại.”
Đầu lưỡi Thẩm Tương Nghi quắn quéo hết cả.
“Cô nương vừa rồi đó, chưa thèm nhìn mỗ một cái. Bùi mỗ tự nhận gương mặt này cũng nhìn được, sao đến chỗ cô nương lại bị ghét bỏ? Tương lai sợ là nửa tháng không gặp, cô nương có thể quên sạch mỗ luôn.”
Lời thì thầm liên miên quay quanh bên tai, nàng dường như chìm đắm trong mùi hương long não này, hắn chống phía trên người nàng, tóc đen hơi rũ, mặt mày như người trong tranh.
Đôi môi kia mấp máy, trong lòng bị một luồng hơi nóng bao phủ.
Một luồng dũng khí dâng lên trong lòng Thẩm Tương Nghi, Bùi Nhị này là bắt nạt nàng da mặt mỏng đây mà.
Một tay nàng quấn lấy cổ hắn, hung tợn dẩu môi rướn lên.
Làm một nữ phụ pháo hôi, Thẩm Tương Nghi không hề ngờ tới có một ngày nàng có thể cưỡng hôn vai phản diện mạnh nhất trong tiểu thuyết. Một nam nhân tương lai quyền lực khuynh triều.
Đó là mùi vị gì nhỉ?
Thật ra cũng không tồi.
So với Bùi Nhị xưa nay chối người ngoài ngàn dặm, không ngờ đôi môi hắn lại mềm mại, hô hấp quấn quýt, chỉ là không triền miên lưu luyến gì. Cả kiếp trước lẫn kiếp này đây là lần đầu tiên nàng hôn người khác. Động tác cứng đờ như người gỗ, chờ tỉnh táo lại lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Sau khi hôn xong chỉ thấy Bùi Nhị hoàn toàn ngơ ngẩn, mày nhíu lại ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm.
Tận dụng khoảnh khắc mất tập trung này, đầu nàng dường như cũng bị gió thổi tỉnh, trên mặt bị lửa đốt nóng cháy, tàn nhẫn đẩy Bùi Nhị một cái ngã lộn nhào vào gầm xe ngựa.
Đi trên đường lớn, âm thanh bốn phía đều như lơ lửng cách người mình, nàng chạy chậm hai bước kệ cho nhịp tim từ dồn dập dần ổn định mới nghe thấy tiếng ồn ào hối hả xung quanh truyền vào tai.
“Cô nương, làm sao vậy?”
Đỗ Lại đánh xe thấy nàng mất hồn mất vía chạy đến, chau mày cảnh giác nhìn về phía sau nàng. Nhưng phía sau trừ xe của Bùi đại nhân cũng không có chỗ nào bất thường, ánh mắt không khỏi có hơi khó hiểu.
“Không, không, đi thôi, đi Thẩm phủ.”
Thẩm Tương Nghi bò lên trên xe, xốc một góc màn xe lên, trộm thấy xe ngựa đối diện kia thay đổi phương hướng, hướng thẳng ra bên ngoài phố.
Tổn thọ!
Nàng hôn Bùi Nhị?
Hai tay Thẩm Tương Nghi nắm góc áo, siết chặt rồi lại buông ra. Đột nhiên một cái túi gấm rớt ra từ trong lồng ng.ực rơi xuống váy, miệng túi hé mở từ bên trong lộ ra một góc màu ngọc.
Nàng nhặt lên, đổ vật trong túi ra lòng bàn tay.
Là khối ngọc bài mà Tô tiểu thư muốn Bùi Nhị giao cho thái tử. Lại nhìn kỹ, dưới ngọc bài còn có một khối ngọc bội vân mây như ý màu lục nhạt, bên dưới có khắc một chữ an.
Đồng tử Thẩm Tương Nghi mở to, đây là đồ vật trên người hắn rơi ra khi nàng và hắn dây dưa với nhau.
Nàng run run giọng nói: “Đỗ Lại.”
“Tiểu thư có gì dặn dò.”
“Cái đó, có thể giúp ta chuyển một món đồ cho đại nhân nhà ngươi không?”
“Cái này… Tiểu nhân nghe đại nhân dặn dò, đưa tiểu thư xong còn phải nhanh chóng ra khỏi thành làm việc, thời gian vội vàng cũng không về Bùi phủ. Tiểu thư muốn đưa thứ gì? Nếu là đồ vật quý giá vẫn là tiểu thư tự mình đưa cho Bùi đại nhân ổn thỏa hơn.”
Thẩm Tương Nghi nghe đến đó, trước mắt biến thành màu đen. Khó khăn ôm bệ cửa sổ mới giữ vững cơ thể.
“Không, cũng không có gì.”
Thẩm Tương Nghi nói mang theo tiếng nức nở.
Xong rồi, nàng không những cưỡng hôn Bùi Nhị còn mang đồ vật của Bùi Nhị đi. Vất vả ra vẻ thuần thục trước mặt Bùi Nhị sợ là không thể tốt lên được.
Bùi Nhị có thể trả đũa nàng không? Có thể giết người diệt khẩu vì nàng vấy bẩn sự trong sạch của hắn hay không?
“Tiểu thư, ngài, ngài…”
Thẩm Tương Nghi lã chã chực khóc, vẫy vẫy tay: “Không cần lo lắng cho ta, ta lâu rồi chưa về nhà vừa đến cổng lớn là vui vẻ quá nên khóc thôi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.