“Ta…”
Thẩm Tương Nghi sửng sốt, muốn đáp nhưng lại không đáp được, ngơ ngác xuất thần nhìn tấm lưng ngoài cửa sổ kia.
Bởi vì có cấm binh đi trước cũng không có thổ phỉ quấy phá nên tốc độ trở về kinh thành nhanh hơn so với lúc đi rất nhiều. Không quá nửa tháng xe ngựa đã đến ngoài thành Biện Kinh.
Đúng sáng sớm cửa thành mở rộng hết cỡ, thương nhân buôn bán mã phu bắt đầu ra vào cửa thành, cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo.
“Nếu như không gặp được Thẩm tiểu thư và Bùi đại nhân, Tô Ngôn sẽ không được nhìn thấy thành Biện Kinh nữa.”
Tô tiểu thư vừa xuống xe ngựa nói nói đã muốn hành đại lễ, Thẩm Tương Nghi vội vàng đi đỡ.
“Tô tiểu thư quá lời, cô thật sự không vào thành à?”
“Phụ thân ta nghe nói ta bị hại, trong lòng vô cùng nôn nóng, ta cũng viết suy đoán của Hồ tiên sinh gửi cho người rồi. Ông lo lắng ở kinh thành có nhiều kẻ tâm địa xấu xa nên dặn ta tạm thời không cần lộ mặt. Cũng phái nhiều gia đinh hộ vệ đến bảo vệ ta đến thôn trang ngoài kinh thành tránh nơi đầu sóng ngọn gió.”
“Như thế cũng là biện pháp tốt.”
Thẩm Tương Nghi lẩm bẩm nói, địch trong tối ta ngoài sáng, không bằng án binh bất động trước.
Tô tiểu thư tạm ngưng, chuyển sang Bùi Vấn An ở bên cạnh, nhẹ nhàng cười:
“Bùi đại nhân, có thể giúp Tô Ngôn một việc không?”
Bùi Vấn An đứng tại chỗ nhìn nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy lấy một khối ngọc bài từ trong ngực ra: “Đại nhân có thể giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mary-sue-bo-tron-voi-nam-hai/2703541/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.