“Bọn họ…”
Thẩm Tương Nghi do dự quan sát, với binh khí và cách ăn mặc này, vừa nhìn đã biết là nông dân bình thường rồi.
Trương bá đi ra hỏi: “Có phải các ngươi là thôn dân trong khe núi bên dưới hay không?”
Một nam tử mắt to mày rộng nhìn thấy ông ấy thì chợt đứng dậy, có chút ngạc nhiên hỏi: “Trương quản gia?”
Lập tức có tiếng kinh ngạc thốt lên trong đám người: “Quản gia? Từ Vũ, ông ta là ai?”
“Quản gia trong trang viên Bùi gia, ta từng kéo hàng đến trang viên của bọn họ.”
“Bùi gia?”
Trương quản gia nhìn lướt qua xung quanh, nhìn xác của thương nhân nằm dưới đất là hiểu, chôn bẫy kẹp, giết người cướp bóc, những thôn dân cùng đường này đã làm không ít chuyện xấu: “Các ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
“Hôm trước trong thôn bị ngập nên chúng ta mới lên núi, chỉ là không mang nhiều lương khô cho nên…”
Nam tử tên Từ Vũ kia là một người thông minh, hắn tự biết hành vi như vậy không ổn, ánh mắt có chút né tránh, cuối cùng nói mơ hồ: “Cũng là vì muốn sống.”
Người bên cạnh khuyên nhủ: “Từ Vũ, đừng nói nhảm với bọn họ, chúng ta nhiều người, bảo bọn họ giao hết lương khô với y phục rồi giết bọn họ bịt đầu mối là được.”
Vừa dứt lời, dường như đám thôn dân đều có chút dao động, ánh mắt nhìn về phía bọn họ cũng không có ý tốt, mắt nhìn thèm thuồng giống như là bầy sói đói khát nhìn thấy một miếng thịt mỡ.
Trong lòng Thẩm Tương Nghi run lên, bọn họ không có nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mary-sue-bo-tron-voi-nam-hai/2703552/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.