Hứa Đồng nhíu mày, rất là khó hiểu: “Hắn tại sao lại khỏi hẳn được hay vậy? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!”
Sau đó anh ta nhìn về phía lão đại nhà mình, lúc này Tạ Lam Án không giống như Hàn Diễm và Hứa Đồng cảm thấy kinh ngạc, phảng phất như sớm đã biết như vậy rồi.
Hàn Diễm thăm dò hỏi: “Lão đại, có phải anh đã sớm biết rồi không?”
Tạ Lam Án nâng mắt, bình tĩnh nhìn anh ta, môi mỏng khẽ mở, “Ừm.”
?
Hàn Diễm: “Sao anh lại biết được??”
Thật ra Tạ Lam Án cũng mới biết được cách đây không lâu, anh cũng chỉ mới nhận được tin tức vào tối hôm qua.
Mặc dù chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng Tạ Lam Án cũng không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ là có chút khó hiểu.
Chỉ dựa vào một hệ Chữa Trị mà có thể làm đến mức này sao?
Hàn Diễm trưng ra vẻ mặt đầy bất măn, như muốn nói "Sao anh không nói sớm với tôi?". C̣n bên cạnh, Hứa Đồng cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Tạ Lam Án thản nhiên đáp: "Tối qua tôi mới biết."
Hứa Đồng nh́n đội trưởng nhà ḿnh, người lúc nào cũng b́nh tĩnh như chẳng có ǵ bất ngờ: "Nhưng đội trưởng cũng nên nói trước với bọn tôi một tiếng chứ! Ít nhất cũng phải cho bọn tôi chuẩn bị tâm lư trước. Mà khoan, tại sao Đình Lệ lại có thể mọc lại cánh tay? Anh ta đâu phải thằn lằn hay ǵ đó, chuyện này đúng là đáng sợ quá đi!"
Nghĩ đến lúc hai nhóm vừa chạm mặt, nh́n thấy cánh tay của Đình Lệ đă hoàn toàn lành lặn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/1976617/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.