-Dương tổng, người cũng đã chết rồi, ngài có đứng đây thì cũng không thể khiến cô ấy sống lại được.-thư kí Cố lo lắng
-Ta không cần ngươi quản, hết chuyện của ngươi rồi, về trước đi-Dương Khải Chính thất thần nhìn vào hình trên bia mộ.
Thư kí Cố bất đắc dĩ thở dài, Dương Khải Chính cố chấp đứng ở đây ba ngày ba đêm rồi, hắn cũng đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng đều thất bại.
-Dương tổng, ngài đừng đau buồn nữa. Thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu đuối. Hãy mạnh mẽ lên vì như vậy mới có thể trả thù cho Trần tiểu thư được.-rồi bỏ đi
-...
Năm ngày sau
Như mọi khi, thư kí Cố ngồi vào bàn làm việc sắp xếp đống giấy tờ quan trọng bỗng nhiên có người đi ngang qua. Anh ngẩng đầu lên ngạc nhiên rồi cười
-Chào mừng ngài quay lại, Dương tổng.
-Đừng gọi tôi là Dương tổng nữa, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là Cooper!-cái tên Dương Khải Chính đó anh phải gạt bỏ đi. Vứt bỏ mọi quá khứ đau buồn lúc trước và những vấn vương. Kỉ niệm về cô anh sẽ mãi mãi cất giữ trong lòng. Giờ đây anh chỉ có một mục đích sống duy nhất, đó chính là trả thù!
-Cảm ơn vì đã nói những lời đó.-
-Không cần cám ơn tôi, câu đó là của ngài từng nói với tôi mà-
-Vậy sao?-Cooper nghi ngờ
-Ngài còn nhớ không? Lúc chúng ta gặp nhau gia đình tôi đang vô cùng khó khăn, chính ngài đã trả nợ và thu nạp tôi. Tôi không bao giờ có thể quên những lời nói đó đã giúp tôi mạnh mẽ như thế nào.-thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-phe-vat-nu-phu/259136/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.