y ông cụ nhà họ Cố đã đưa bà cụ về nhà cũ ở. Bác sĩ nói tinh thần của bà cụ rất bất ổn, "bất ổn" là cách nói nhẹ nhàng, thực chất thì bà ta đã phát điên rồi.
Bà ta thấy ai cũng la hét, hễ có ai nhắc đến con trai thì lập tức bật khóc như phát cuồng. Nghe nói câu bà ta nói nhiều nhất mỗi ngày là: "Cứu tôi với."
Nhưng ông cụ chỉ nói rằng bà ta bị cú sốc tinh thần quá lớn sau vụ tai nạn của con trai họ.
Hai người đã là vợ chồng mấy chục năm, luôn kính trọng nhau như khách, ông cụ lại luôn chăm sóc bà ta tận tình. Không ai nghi ngờ lời ông cụ nói cả.
Dù có người khuyên ông cụ nên đưa bà ta vào viện dưỡng lão, nhưng ông cụ vẫn không nỡ rời xa bà ta, chỉ mỉm cười nói sẽ đưa bà ta về nhà và chăm sóc bà ta thật tốt.
Không biết bao nhiêu y tá trẻ ở bệnh viện đã cảm động vì tình cảm của cặp vợ chồng già này. Ông cụ vừa giàu có, vừa có tình có nghĩa. Nếu sau này họ cũng có được một người chồng như vậy lúc tuổi già thì tốt biết mấy.
Sở Tương đang trò chuyện với Cố Triều Dương trong phòng khách, thì ở tầng trên, trong căn phòng khép kín, lại là một khung cảnh hoàn toàn khác giữa cặp mẹ con.
Trần Uyển Nhu ngồi bên mép giường, rõ ràng là đêm qua bà ấy đã không nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt mệt mỏi, thần sắc tiều tụy. Gặp phải chuyện như vậy thì ai mà nghỉ ngơi yên ổn được chứ.
Bà ấy nắm lấy vạt váy, xoắn lại trong tay, khó khăn mở lời: "Hôm qua ba con đã nói với mẹ rất nhiều..."
Cố Hành ngồi trên chiếc ghế, nhìn vẻ mặt đầy bối rối của mẹ, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Vâng."
Trần Uyển Nhu mấp máy môi, như muốn nói gì lại thôi. Một lúc lâu sau, bà ấy mới lấy hết can đảm để hỏi: "A Hành, có phải con luôn cảm thấy mẹ thiên vị em trai con không?"
Cố Hành không trả lời thẳng câu hỏi đó, mà chỉ nói: "Cố Giác nhỏ hơn con, mẹ thương nó nhiều hơn cũng là điều dễ hiểu."
Mắt Trần Uyển Nhu đỏ hoe, nghẹn ngào: "Mẹ chưa từng nghĩ sẽ phớt lờ con. Chỉ là mẹ nghĩ, con có ông nội và ba luôn quan tâm, có rất nhiều người xem trọng con, còn Cố Giác thì không có gì cả... Việc gì nó làm cũng không được ông nội và ba thích... Mẹ thật sự rất sợ, có một ngày nó sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Cố... A Hành, mẹ... mẹ..."
Thực ra, đến chính bà ấy cũng cảm thấy lời giải thích của mình thật yếu ớt. Bà ấy luôn nghĩ rằng bản thân không hề thiên vị. Nhưng tối qua, khi Cố Triều Dương đem từng việc mà Cố Hành đã làm suốt bao năm qua đặt ra trước mặt bà ấy, thậm chí có lần bà ấy gọi Cố Hành về để giải quyết hậu quả cho Cố Giác, mà chiếc máy bay Cố Hành đi suýt chút nữa đã gặp sự cố, bà ấy cũng hoàn toàn không hề biết gì cả.
Năm mười ba tuổi, Cố Hành từng bị kẻ xấu theo dõi với ý đồ không tốt; mười bốn tuổi bị ngã gãy xương ống chân trong giờ thể dục; ngày thi đại học bị bệnh rất nặng nhưng vẫn gồng mình thi tốt để đỗ vào trường tốt, không làm nhà họ Cố mất mặt...
Những chuyện này, bà ấy hoàn toàn không biết.
Trần Uyển Nhu luôn nghĩ rằng Cố Hành được ở bên cạnh ông cụ là đã được dạy dỗ tốt, nhận được những gì tốt nhất, nên bà ấy có thể "đường đường chính chính" dùng tình mẫu tử của mình để bù đắp cho đứa con bị gia tộc lạnh nhạt là Cố Giáv.
Bao năm qua, vợ chồng bà ấy không còn thân thiết, mối quan hệ giữa bà ấy và con trai cả cũng ngày càng xa cách từ lúc nào không hay. Bà ấy tưởng rằng mình có đủ lý do để biện minh cho sự thiên lệch trong tình cảm của mình. Nhưng khi Cố Triều Dương lấy tất cả những khoảnh khắc mà bà ấy đã bỏ lỡ của Cố Hành trải ra trước mặt, cảm giác tội lỗi không thể diễn tả được như một cơn sóng nhấn chìm bà ấy.
Bà ấy luôn nghĩ rằng Cố Hành là đứa trẻ không gì là không thể làm, chưa bao giờ bà ấy nghĩ rằng có một ngày, chỉ vì một tai nạn, bà ấy có thể mất đi đứa con trai ấy.
Sau bao năm, đột nhiên bà ấy mới nhớ ra, đây là đứa con đầu tiên của bà ấy, lần đầu tiên bà ấy làm mẹ là vì có sự hiện diện của thằng bé.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.