🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một tờ giấy trắng khổ lớn vừa mới được dán lên tường hành lang, trên đó viết tên tất cả học sinh lớp 12 cùng điểm thi môn Ngữ văn bằng chữ in nghiêng thật to.
Đám học sinh lập tức ùa tới xem điểm của mình.
Lâm Cảnh Lan không muốn chen chúc, Triệu Ngọc Mai liền xung phong chen vào giúp cô xem điểm.

Lâm Cảnh Lan đứng chờ từ xa, trong lòng không khỏi cảm khái: học sinh thập niên 80 thật ngoan. Ở kiếp trước, lúc cô học cấp ba, đừng nói đến chuyện dán bảng điểm công khai thế này, ngay cả phiếu điểm in từ giấy A4 cũng không được phát thẳng tay — giáo viên phải cắt ra từng dải, mỗi học sinh chỉ được xem tên, điểm và thứ hạng của mình. Nếu không sẽ bị nói là “không tôn trọng học sinh”, “không quan tâm đến cảm xúc của những người học kém”.

Triệu Ngọc Mai khó nhọc chen ra khỏi đám đông, đến trước mặt Lâm Cảnh Lan, vẻ mặt phức tạp.

Lâm Cảnh Lan hỏi:
“Cậu thi không tốt à?”

Triệu Ngọc Mai lắc đầu:
“Vẫn như cũ, trên trung bình một chút.” Cô ta lộ vẻ muốn nói lại thôi. “Cảnh Lan, cậu giỏi như vậy... sao chưa từng nói với tụi mình gì cả...”

Lâm Cảnh Lan sững người:
“Tớ rất giỏi à?” Sau đó mới bừng tỉnh. Đời trước cô cũng miễn cưỡng được coi là một học bá, bây giờ ở giữa đám học sinh vừa mới quay lại học hành sau khi khôi phục thi đại học, cô quả thực là rất giỏi...

Cô hỏi:
“Tớ đứng thứ mấy toàn khối?”

“Thứ hai...” Triệu Ngọc Mai nắm tay cô lắc lắc, “Cảnh Lan, tớ còn không dám tin, cậu không chỉ giỏi Toán mà Ngữ văn cũng cực kỳ tốt! Một người như cậu mà còn phải học lại sao?”

“Vì thi đại học lần trước tớ làm bài không tốt.” Lâm Cảnh Lan đáp.

Triệu Ngọc Mai nhìn vào vẻ mặt chắc chắn của cô, đành tin là thật — dù sao cũng chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn cả. Chẳng lẽ Lâm Cảnh Lan đột nhiên giỏi vượt bậc chỉ sau một tháng sau kỳ thi đại học?

Hai người cùng quay về lớp. Trên đường đi, Lâm Cảnh Lan thuận miệng hỏi:
“Người đứng nhất là ai?”

“Vẫn là Ngụy Dĩnh, cô ấy luôn đứng nhất môn Văn. Nhưng cậu chỉ kém cô ấy có hai điểm thôi đấy. Trước đây mỗi lần cô ấy đều bỏ xa người đứng nhì mấy chục điểm lận. Cảnh Lan, nếu cậu cố thêm chút nữa, lần sau biết đâu có thể vượt qua cô ấy, giành lấy hạng nhất đó!”

Lâm Cảnh Lan khẽ kéo tay áo Triệu Ngọc Mai, nhưng cô nàng vẫn chưa hiểu gì:
“Sao vậy?”

Quay đầu theo hướng tay Lâm Cảnh Lan chỉ, Triệu Ngọc Mai mới nhìn thấy Ngụy Dĩnh đang đi tới, sắc mặt đen kịt. Cô nàng lập tức im bặt, đợi Ngụy Dĩnh đi khuất mới lè lưỡi, nhỏ giọng hỏi:
“Cô ấy... nghe thấy rồi à?”

Lâm Cảnh Lan bình thản:
“Cậu có nói xấu cô ấy đâu.”

Triệu Ngọc Mai nhăn mặt:
“Nhưng ai mà chẳng muốn đứng nhất chứ, tớ lại còn nói cậu nên vượt cô ấy, chắc chắn cô ấy không vui rồi.”

Lâm Cảnh Lan thấy mặt cô bạn nhăn như bánh bao thì bật cười, giơ tay xoa đầu cô nàng:
“Đừng lo nghĩ nhiều, cậu chẳng làm gì sai cả.”

Tâm trạng Lâm Cảnh Lan rất tốt. Cô vốn rất để ý đến thành tích, vì nó liên quan đến việc có thể đỗ đại học nào, rồi từ đó ảnh hưởng đến cả kế hoạch cuộc đời cô sau khi xuyên không đến đây.
Bài thi thử theo đề thi đại học lần này, môn Toán cô được điểm tuyệt đối, Ngữ văn thì xếp thứ hai toàn khối — có thể nói là một khởi đầu không tệ.

Hơn nữa, cô đang rất cần thành tích rực rỡ để chứng minh thực lực của mình.
Cô tính toán thời gian, cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp rồi.
Chỉ có mỗi điểm Toán là chưa đủ vững chắc, nhưng thêm cả điểm Văn đứng nhì toàn khối, như vậy đã quá đủ để ra tay.

“Miễn học phí, phí nội trú, còn được thêm trợ cấp ăn uống nữa á?” Thầy hiệu trưởng Dương kinh ngạc đến mức không giấu nổi biểu cảm trên mặt.

Lâm Cảnh Lan gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy.”

Hiệu trưởng Dương như bị nghẹn, trợn mắt nhìn cô: không thể tin nổi.

Lâm Cảnh Lan hạ giọng, chậm rãi nhấn từng từ:
“Trong hai năm trước, thủ khoa cấp huyện đều là học sinh của trường Thanh Sơn mình, nhưng từ trước đến giờ trường mình chưa từng có ai giành được thủ khoa thành phố. Mà thành tích của thủ khoa huyện thấp hơn thủ khoa thành phố rất nhiều, trường đại học họ đỗ cũng chẳng phải trường trọng điểm.”

Cô nhìn thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng, từng chữ rõ ràng:
“Em có thể đảm bảo em chính là thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học năm sau.”

“Chỉ cần miễn phí cho một học sinh như em, để giữ chân một thủ khoa thành phố cho trường mình, chẳng phải là một khoản đầu tư quá hời sao?”

Hiệu trưởng Dương vừa mới hoàn hồn, sắc mặt đầy nghi hoặc:
“Thủ khoa thành phố á? Em nói hơi quá rồi đấy.”

Lâm Cảnh Lan lắc đầu:
“Trong kỳ thi Toán, em đạt điểm tuyệt đối. Thầy Lý nghi ngờ em quay cóp, nên em đã giải lại toàn bộ đề trước mặt cả lớp, chứng minh điểm tuyệt đối là do chính em làm ra. Còn bài thi Ngữ văn mới dán kết quả sáng nay, em đứng thứ hai toàn khối, chỉ kém người đầu hai điểm.”

“Những môn khác chưa thi nên em chưa chứng minh được năng lực, nhưng em dám chắc môn nào mình cũng giỏi.”

“Nếu thầy vẫn còn nghi ngờ, thì đúng lúc — em đã cá cược với thầy Lý rồi. Trong ba kỳ thi Toán tiếp theo, nếu em không đạt điểm tuyệt đối cả ba lần, em sẽ bị đuổi học. Em tin là thầy cũng đã biết chuyện này rồi.”

“Nếu em làm được, chỉ riêng môn Toán thôi, điểm của em cũng vượt hơn người khác mấy chục điểm.”

“Lý do em chọn nói chuyện với thầy bây giờ chứ không đợi đến khi đạt được ba lần điểm tuyệt đối, là vì...” Trên mặt Lâm Cảnh Lan hiện lên một nụ cười chua chát. “Ba em không cho em học lại, em đã lừa lấy tiền rồi lén đến trường đăng ký nhập học. Chắc muộn nhất là một hai ngày nữa, ba em sẽ tìm đến trường bắt em về.”

Im lặng kéo dài.

Hiệu trưởng Dương không nói gì, Lâm Cảnh Lan cũng không lên tiếng nữa. Những gì cần nói, cô đều đã nói hết. Cô tin thầy hiệu trưởng sẽ đưa ra quyết định mà cô mong muốn.

Cuối cùng, chính thầy hiệu trưởng là người lên tiếng trước:
“Thế này đi, nếu ba em đến trường, tôi sẽ đứng ra ngăn ông ấy lại. Còn chuyện miễn học phí, phí ở ký túc và trợ cấp ăn uống, đợi đến khi em thật sự đạt điểm tuyệt đối trong ba kỳ thi Toán, và có điểm số tốt ở những môn khác, nhà trường sẽ cân nhắc.”

Lâm Cảnh Lan mỉm cười, quyết định của hiệu trưởng chẳng khác gì với những gì cô đã dự tính. Chỉ cần thầy đồng ý giúp cô chặn Lâm Sơn lại, không để ông ta kéo cô về nhà, thì coi như hậu họa đã được dọn sạch.

Còn về ba lần thi toán phải được điểm tuyệt đối, cùng những bài kiểm tra các môn khác phải đạt kết quả đủ khiến thầy hài lòng, cô hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

Ngày hôm sau, sau khi Lâm Cảnh Lan và hiệu trưởng đạt được thỏa thuận, Lâm Sơn đã tìm tới trường Trung học Thanh Sơn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì mình đã hành động kịp lúc.

Mọi chuyện diễn ra y như cô đoán. Ban đầu Tần Chiêu lừa Lâm Sơn rằng cậu ta đang yêu đương với cô, nhà họ Tần sẽ lo chi phí để cô học lại một năm. Nhưng khi Tần Chiêu phát hiện Lâm Cảnh Lan chẳng hề như lời đã hứa—mỗi ngày sẽ ra khỏi trường gặp cậu ta—dù đã nhờ người nhắn vào trường mấy lần cũng chẳng thấy phản hồi, cuối cùng Tần Chiêu cũng nhận ra mình bị lừa.

Tần Chiêu kể lại chuyện đó với cha mình là Trưởng phòng Tần, ông ta tức giận lao thẳng đến nhà họ Lâm để đòi tiền.

Lâm Sơn biết con gái mình giở trò, lừa Tần Chiêu bỏ tiền cho cô học lại. Nhưng ông ta lại sợ Trưởng phòng Tần, đành nuốt nước mắt trả lại tiền và tem lương thực.

Rồi lập tức nổi cơn thịnh nộ kéo đến trường Trung học Thanh Sơn, định lôi bằng được Lâm Cảnh Lan về nhà, còn bắt trường phải hoàn tiền học phí.

Không ngờ ông ta lại bị mời thẳng vào văn phòng hiệu trưởng.

Lúc từ văn phòng bước ra, đầu óc Lâm Sơn vẫn còn quay cuồng, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong tay ông ta là hai tờ tiền mới tinh mỗi tờ năm mươi tệ, cùng một xấp tem lương thực. Ông ta không tài nào hiểu nổi tại sao hiệu trưởng lại trả lại toàn bộ số tiền đó.

Rõ ràng số tiền Lâm Cảnh Lan lừa được từ Tần Chiêu là một trăm tệ, mà học phí học lại chỉ hơn hai mươi, còn dư hơn bảy mươi tệ vẫn trong tay con bé, sao hiệu trưởng lại hoàn lại cho ông ta cả trăm tệ?

Đã vậy còn cho thêm cả phiếu ăn, như thế cũng hơi quá rồi chứ?

Lâm Sơn không hiểu nổi những lời hiệu trưởng nói, mơ hồ mập mờ, nhưng khi đã cẩn thận cất kỹ tiền và phiếu ăn, ông ta cũng nhận ra một điều: Lâm Cảnh Lan học lại mà nhà không phải bỏ ra một xu, một tờ phiếu ăn. Thậm chí vì con bé ăn ở trong trường, nhà còn tiết kiệm được một phần lương thực.

Thế là Lâm Sơn vui vẻ gật gù.

Khi biết hiệu trưởng đã tiễn Lâm Sơn về, Lâm Cảnh Lan mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Mọi việc đều diễn ra đúng theo kế hoạch. Cô biết rõ, dù Tần Chiêu có ngốc thật, thì Trưởng phòng Tần cũng không thể ngốc được. Số tiền cô lừa Tần Chiêu chắc chắn sẽ do Lâm Sơn phải bỏ ra bù vào.

Cho nên, người duy nhất cô cần trực diện đối đầu, chính là Lâm Sơn.

Giờ thì Lâm Sơn đã cầm tiền và phiếu ăn rời khỏi trường dưới sự “khuyên nhủ” của thầy hiệu trưởng Dương, tảng đá lớn đè trong lòng cô cuối cùng cũng được dỡ bỏ, cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.

Điều duy nhất khiến cô bất ngờ là việc thầy hiệu trưởng Dương trả lại toàn bộ số tiền và phiếu ăn đúng bằng số mà cô lừa được từ Tần Chiêu, trong khi đó vượt xa học phí thực tế, lại còn cho thêm cả tem lương thực.

Không rõ là do Lâm Sơn quá khó đối phó, không chịu rời đi nếu không nhận đủ tiền, hay là hiệu trưởng Dương thực sự đã tin lời cô nói, tin rằng cô chính là thủ khoa thành phố năm sau?

Lâm Cảnh Lan hít sâu một hơi. Dù hiện tại hiệu trưởng có tin hay không, cô cũng sẽ thắng thật đẹp trong cuộc cá cược đó, bình yên học lại một năm, giành lấy vị trí thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học, rồi bước vào Thanh Hoa, bắt đầu con đường nghiên cứu khoa học mà cô đã vạch ra cho cuộc đời xuyên không này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.