Lâm Cảnh Lan lên kế hoạch ôn tập cực kỳ chi tiết. Phần lớn thời gian và tâm sức vẫn dành cho môn Toán — dù gì cô cũng phải đảm bảo ba lần đạt điểm tuyệt đối. Ngoài ra, cô cũng tranh thủ thời gian rảnh để ôn lại tiếng Anh, Lý, Hóa, Sinh, bởi hiệu trưởng Dương cũng sẽ xem xét điểm các môn khác của cô.
Cô còn chăm chỉ hơn cả thời điểm trước kỳ thi đại học ở kiếp trước, gần như muốn tận dụng từng giây từng phút.
Mỗi tối trước khi ngủ, cô nằm trên giường và bước vào không gian hệ thống, tập trung ôn luyện khoảng bốn tiếng. Nhưng tối đa chỉ được từng đó thời gian thôi, kéo dài hơn là tinh thần cô không chịu nổi.
Dù vậy, bốn tiếng đó hoàn toàn không bị quấy rầy, hiệu suất cực kỳ cao. Thêm nữa, đủ loại đề thi ở kiếp trước đã được cụ thể hóa và xếp gọn trên bàn học trong không gian hệ thống, chỉ ở trong đó cô mới có thể học được những tài liệu không tiện để người khác nhìn thấy này.
Triệu Ngọc Mai là người đầu tiên phát hiện ra sự bận rộn của cô. Bình thường ký túc xá phân công nhau dọn vệ sinh, đi lấy nước sôi luân phiên, nhưng đến lượt Lâm Cảnh Lan, Triệu Ngọc Mai nhất định giành làm thay từ sớm.
"Cậu giảng đề cho tớ, không biết đã tiết kiệm bao nhiêu thời gian ôn tập rồi. Chút việc này, cậu đừng tranh với tớ." Triệu Ngọc Mai kiên quyết nói, "Hơn nữa cậu giảng bài cho tớ cũng mất thời gian của cậu rồi, so ra cũng chẳng kém gì việc làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2751468/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.