Chu Huệ cúi đầu, khẽ nói:
“Cảnh Lan, mẹ vẫn nên về với ba con thôi.”
Lâm Cảnh Lan hỏi lại:
“Mẹ quyết rồi sao?”
Chu Huệ nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, sống với ba con mới là hợp lẽ. Dạo này có không ít người đến khuyên mẹ, ba con cũng hứa là sau này tuyệt đối sẽ không động vào một ngón tay của mẹ nữa.”
Lâm Cảnh Lan ngắt lời:
“Con chỉ hỏi mẹ một câu: thật sự quyết định rồi? Mấy lời con từng nói, mẹ xem như gió thổi bên tai hết sao?”
Chu Huệ thở dài:
“Cảnh Lan à, con vẫn còn nhỏ, mấy lời con nói thật sự viển vông quá. Con là con gái, tính cách cứng đầu như vậy, sau này thiệt thòi lúc nào không hay…”
Lâm Cảnh Lan giận quá bật cười, buột miệng nói:
“Con thiệt thòi? Dù có thiệt thòi, thì cũng sẽ không giống như mẹ, suýt nữa bị chồng bóp chết mà còn quay đầu theo ông ta về nhà!”
Chu Huệ nghe vậy, mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn con gái.
Lâm Cảnh Lan nghiêng người, không nhìn Chu Huệ nữa:
“Đã quyết đi theo ông ta, thì con cũng không giữ mẹ lại.”
“Đi đi.”
Lâm Sơn há miệng, định nói gì đó, nhưng thấy Lâm Cảnh Lan chẳng buồn liếc mình một cái, đành ngậm ngùi im lặng, rón rén bước qua cô, ra khỏi phòng.
Chu Huệ do dự một chút, cuối cùng vẫn khoác bọc hành lý lên vai, lặng lẽ bước theo sau Lâm Sơn rời đi.
...
Từ khi Chu Huệ rời đi, tâm trạng của Lâm Cảnh Lan lúc nào cũng rơi vào trạng thái u uất. Ngay cả khi nhận được số báo mẫu, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2752400/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.