Lâm Cảnh Lan sững người: “Cả hai lần mẹ bị đánh... đều là vì cháu?”
Người phụ nữ bên cạnh Chu Huệ lớn tiếng đáp:
“Còn gì nữa! Lần trước mẹ cháu bị bố cháu bóp cổ là vì ông ta đòi gả cháu cho một thằng què, mẹ cháu sống chết không chịu.
Còn lần này, bố cháu lại nhắm vào một ngàn tệ trong tay cháu, ép mẹ cháu phải đòi về đưa cho ông ta. Mẹ cháu không đồng ý nên lại bị đánh một trận.”
Chu Huệ cứ kéo tay người phụ nữ kia, ra hiệu đừng nói nữa. Nhưng bà ta mặc kệ, đỏ mặt tía tai tiếp tục mắng Lâm Cảnh Lan:
“Chuyện gì liên quan đến mẹ cháu, bà ấy đều nhịn, đều chiều theo bố cháu. Nhưng riêng chuyện của cháu, bà ấy chưa từng lùi một bước!
Nếu lúc trước không phải mẹ cháu đứng ra bảo vệ cháu, biết đâu giờ cháu đã bị gả cho thằng què đó rồi!”
Bà ta chống tay hông, ngực phập phồng vì tức giận.
Lâm Cảnh Lan chấn động đến nỗi không thốt nên lời. Những chuyện này, cô hoàn toàn không hề hay biết.
Lần trước khi Chu Huệ bị Lâm Sơn bóp cổ, cô cũng đã hỏi nguyên nhân, nhưng chỉ nhận được vài lời lấp liếm cho qua chuyện. Chu Huệ hoàn toàn không nhắc tới việc bà đứng ra phản đối cuộc hôn nhân đó thay cô, mới khiến Lâm Sơn tức giận.
Tuy không đến mức như lời người phụ nữ kia nói, rằng nếu không có Chu Huệ ngăn cản thì cô nhất định bị ép cưới, nhưng chuyện Chu Huệ thật sự dốc lòng bảo vệ cô, là điều hoàn toàn không thể phủ nhận.
Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2754203/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.