Lâm Cảnh Lan rút tờ phiếu rút tiền từ trong phong bì, liếc mắt nhìn qua một cái rồi đưa cho Triệu Ngọc Mai:
"Cậu xem, mình đã bảo là không nhiều tiền mà, chỉ có một trăm đồng thôi, còn ít hơn tiền nhuận bút một bài báo mình đăng. Nhưng mà của trời cho thì ít cũng không chê."
Lâm Cảnh Lan cười nói:
"Lát nữa mình mua chút đồ ăn ngon chia cho mọi người."
Triệu Ngọc Mai đón lấy phiếu rút tiền, nghe vậy thì hít một hơi lạnh:
"Một trăm mà còn gọi là không nhiều? Bằng mấy tháng lương của công nhân bình thường rồi đấy!"
Cô bĩu môi.
"Bình tĩnh đã!"
Triệu Ngọc Mai đột nhiên hét toáng lên:
"Cảnh Lan cái này, cái này…!"
Cô lắp ba lắp bắp mãi mà không nói được câu hoàn chỉnh.
Lâm Cảnh Lan bị giật mình, ngơ ngác nhìn cô bạn:
"Gì vậy?"
Triệu Ngọc Mai vẫn chưa nói thành lời, cứ chỉ đi chỉ lại vào một chỗ trên phiếu rút tiền:
"Gì mà một trăm, rõ ràng là—"
Lâm Cảnh Lan ghé sát nhìn kỹ, lập tức trợn tròn mắt:
"Một ngàn?!"
Triệu Ngọc Mai gật đầu liên tục.
Lâm Cảnh Lan cũng bị dọa cho không nhẹ, cẩn thận nhận lại tờ phiếu, xem đi xem lại mấy lần rồi thì thầm:
"Thật là một ngàn..."
Triệu Ngọc Mai vẫn chưa hoàn hồn, lặp lại như máy:
"Là một ngàn đấy."
Lâm Cảnh Lan cẩn thận cất kỹ tờ phiếu, suy nghĩ một lát rồi quyết định: số tiền này lớn, mình không nên đi một mình, quá nguy hiểm. Cô nghĩ tới cô Hàn – người mà cô hoàn toàn tin tưởng – rồi quyết định rủ cô Hàn đi cùng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2754202/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.