Hồng Trạch vẽ hoa mẫu đơn trên tường phòng Chu Huệ, còn trong phòng Lâm Cảnh Lan thì vẽ một cây lê trĩu hoa. Cành cây sống động như thật, cánh hoa thì dùng đến mấy loại sắc trắng khác nhau như trắng sữa, trắng ngọc… Lâm Cảnh Lan không biết Hồng Trạch kiếm đâu ra lắm màu sơn đến vậy, chỉ biết bức tranh sau khi hoàn thiện thật sự rất đẹp. Dù gam màu gần giống với màu trắng của tường, nhưng khi nhìn vào vẫn thấy cả một cây lê nở hoa rực rỡ, đẹp đến nao lòng, khiến người ta không thể rời mắt.
Chờ ba bức tường vẽ xong khô hẳn, Hồng Trạch còn sơn thêm một lớp vecni bóng để bảo vệ. Quần áo và cả gương mặt của cậu dính đầy vết sơn nhỏ li ti, trán lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi vì mồ hôi mà dính sát vào cơ thể, lộ ra đường nét cơ bắp ẩn hiện, càng rõ nét hơn mỗi khi cậu đưa tay sơn lên tường.
Lâm Cảnh Lan nhìn dáng vẻ tập trung của Hồng Trạch, mày hơi cau lại, ánh mắt nghiêm túc, trong lòng không khỏi thầm cảm thán: tuổi trẻ thật tốt.
Làm xong mọi việc thì trời đã về chiều, lúc này Lâm Cảnh Lan mới thấy bụng đói cồn cào, chợt nhận ra cả cô và Hồng Trạch đều chưa ăn trưa. Cô nhìn Hồng Trạch – người đang đỏ ửng cả hai má vì nóng, áo sơ mi ướt đẫm – bỗng cảm thấy ngại ngùng. Lần này cô thật sự nợ cậu một ân tình.
“Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm. Làm trễ giờ ăn trưa của cậu rồi, ngại quá.” – Lâm Cảnh Lan nói.
Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2756937/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.